Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1451 - Chương 1451: Tuyên Hoài Bá

Chương 1451: Tuyên Hoài Bá

Ở Tề Quốc bây giờ, không cần lời giới thiệu khác, hai chữ Khương Vọng đã đủ rồi.

Khương Vọng càng sẽ không ngạo mạn, chủ động lễ phép nói:

"Bái kiến Tuyên Hoài Bá."

"Thì ra là Khương Thanh Dương! Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn xa nghe danh!" Liễu Ứng Kỳ tỏ ra vừa mừng vừa sợ: "Phong thái sáng ngời, phong thái trác tuyệt!"

Khương Vọng và Yến Phủ không để lại dấu vết nhìn nhau một lần.

Xem ra từ sau khi Yến Phủ đích thân đến từ hôn, dòng dõi này của Liễu Ứng Kỳ sống càng không dễ chịu...

Chỉ nhìn Liễu Ứng Kỳ đi ra ngoài, mỗ đường sớm, thuộc hạ đuổi người, lại có vệ sĩ đi tuần, phô trương đến đáng sợ.

Nhưng hạng người gì mới cần những thứ phô trương bên ngoài này để giữ thể diện?

Thí dụ như Trọng Huyền Trử Lương, dù ông ta một thân một mình, tùy tiện ngồi ở đâu đó, sẽ có ai đám không coi trọng ông ta sao?

Mà Liễu Ứng Kỳ làm ra cảnh tượng lớn như vậy, lại chỉ để tới đón tiếp loại vấn bối như Yến Phủ mà thôi.

Dù Yến gia có thế lớn đến đâu.

Yến Phủ cũng chỉ là một vãn bối.

Liễu Ứng Kỳ tới đón như vậy, sẽ không khiến cho Yến Phủ cảm thấy mình được tôn trọng, mà chỉ làm hắn cảm thấy áp lực —— nặng nề, áp lực trên phương diện đạo đức. Nhìn đi, ngươi hại chúng ta thành thế nào rồi. Ta đường đường là Tuyên Hoài Bá, hiện tại lại phải nịnh bợ người ta như vậy.

Khương Vọng không khỏi suy nghĩ, đây có thể chính là mục đích của Liễu Ứng Kỳ?

"Đôi chút danh tiếng mỏng manh, không đáng giá nhắc tới"

Khương Vọng cũng không am hiểu ứng phó loại trường hợp này, nhưng nghĩ đến Yến Phủ càng khó đối mặt, cho nên hắn vẫn chủ động nói: "Bá gia, ngài quá long trọng. Lần này ta và Yến Phủ đến nhẹ nhàng, chẳng qua là tự đến thăm hỏi, không có chuyện gì lớn cả."

"Đúng vậy" Yến Phủ bổ sung: "Nếu sớm biết Liễu bá phụ muốn đích thân ra nghênh tiếp, nói cái gì ta cũng không dám gửi thiệp thăm hỏi."

Khương Vọng và Yến Phủ chắc hẳn đã nói rất rõ ràng.

Nhưng Liễu Ứng Kỳ như hoàn toàn không nghe hiểu được, cười đến vô cùng thân thiết: "Đến tìm Tú Chương sao?"

Thậm chí, giọng điệu của ông ta cũng rất mập mờ.

Trong lòng Khương Vọng, ấn tượng đối với người này lập tức hạ xuống mức thấp nhất.

Nhân tài Tề Quốc đông đúc. Trong số nhân vật cao tầng mà Khương Vọng từng tiếp xúc, không nói ai cũng có phong thái tuyệt đỉnh, nhưng phần lớn đều là nhân vật xuất sắc.

Chưa từng có ai giống Liễu Ứng Kỳ này, như thuốc cao da chó, đính lên liền không kéo xuống được.

Mà ông ta lại đường đường là Bá gia!

Lúc này, cuối cùng Khương Vọng cũng có thể hiểu được, vì sao với phong cách làm việc mưa thuận gió hoà, mà lúc trước Yến Phủ lại đích thân tới cửa từ hôn, âm 1 tới mức không nhìn nổi tình cảnh đó. Theo loại thái độ này của Liễu Ứng Kỳ, nếu Yến Phủ không đích thân tới cửa, sao hôn sự này có thể huỷ được?

Điều khiến Khương Vọng sinh ra chán ghét nhất là...

Liễu Tú Chương và Yến Phủ đã huỷ hôn ước, hai người có thể coi như không có quan hệ gì.

Vì chế tạo cảnh tượng giả dối vẫn hòa thuận với Yến gia, Liễu Ứng Kỳ lại cố ý dùng giọng điệu mập mờ. Vậy ông ta đặt thanh danh của nữ nhi mình ở chỗ nào?

Chuyện Khương Vọng nhìn thấy, đương nhiên Yến Phủ cũng thấy TÕ ràng.

Y vốn quen đến tao nhã, lễ độ, giờ phút này sắc mặt cũng rất khó coi, chỉ miễn cưỡng nói một câu, để duy trì phong độ cơ bản:

"Liễu bá phụ, ngài có việc thì cứ đi làm việc trước. Ta nói mấy câu với Liễu cô nương rồi đi"

"Không có việc gì, không có việc gì, bá phụ không bận!" Liễu Ứng Kỳ vẫn cười như cũ, đường như thật không cảm thấy sự kháng cự của hai người trẻ tuổi: "Đi thôi, bá phụ dẫn các ngươi về phủ!"

Nói được mức này, trừ khi vạch mặt tại chỗ, dù sao Yến Phủ cũng không có khả năng xoay người rời đi.

Hai người chỉ có thể đi theo sau Liễu Ứng Kỳ, lên xe ngựa Liễu gia.

Trên xe ngựa, Liễu Ứng Kỳ cũng nhiệt tình đến quá đáng, đích thân rót rượu cho Yến Phủ, Khương Vọng: "Khương Vọng lần đầu tiên đến quận Phù Phong của ta, phải không? Nhất định phải nếm thử mỹ thực đặc sắc của Phù Phong ta, ngắm cảnh đẹp của quận Phù Phong ta đôi chút"

Khương Vọng cũng chỉ có thể qua loa: "Lần này thời gian gấp gáp, lần sau ta nhất định sẽ đi xem"

"Ồ? Hiền chất vội vàng làm việc hệ trọng gì?" Liễu Ứng Kỳ dường như hoàn toàn không có chứng có mực, dò hỏi tới tận ngọn nguồn.

"Việc tu luyện mà thôi, không có gì để nói." Khương Vọng càng trả lời qua loa hơn.

"A, tu luyện rất tốt. Người trẻ tuổi phải ôm chí lớn trong lòng, không thể sa vào hiện trạng. Sống trong gian nan khổ cực, chết bởi yên vui mà!" Liễu Ứng Kỳ lại bày ra tư thái của người từng trải mà bắt đầu dạy bảo.

Trái lại thật làm khó cho Yến Phủ, y còn có thể giữ phong độ từ đầu tới cuối, thỉnh thoảng lựa ý hùa theo vài câu: "Liễu bá phụ c1 nói đúng. Ta ghi nhớ lời này, trở về sẽ nghiền ngẫm thật kỹ:

"Trẻ con vẫn dễ dạy. Ta đã sớm nói rồi, Yến Phủ ngươi là nhân vật hạng nhất. Đúng rồi, Khương Vọng ngươi cũng thế. Tiền đồ của các ngươi đều không thể lường được. Trái lại, bá phụ già kì rồi...

Thật sự là một đường ma âm rót vào não!

Mãi mới chờ đến lúc xe ngựa dừng lại, Khương Vọng không kịp chờ đợi, muốn xuống dưới hít thở không khí trong lành.

Đây là một viện nhỏ độc lập, mà không phải là đại trạch Liễu gia.

Trước viện có vài cây liễu rủ.

Cách đó không xa có một đầm nước, hoàn cảnh thanh tịnh, đẹp đẽ.

Hai hàng vệ sĩ đi theo xe ngựa một đường, lúc này cũng đứng trang nghiêm ở hai bên.

Liễu Ứng Kỳ đứng trước cửa sân, nói với Yến Phủ: "Hiền chất, Tú Chương ở ngay trong phòng. Ngươi có lời gì, cứ đi vào trò chuyện cùng nàng. Nữ nhi này của ta có tính tình bướng binh, không hiểu chuyện, có chỗ nào không biết lễ nghĩa, ngươi thông cảm nhiều"

Ông ta lại vô cùng tự nhiên nói với Khương Vọng: "Đến đây, Khương hiền chất, bá phụ dẫn ngươi lãnh hội cảnh đẹp của Phù Phong, đừng quấy rầy bọn họ nói chuyện..."

Vì chế tạo cơ hội cho Liễu Tú Chương và Yến Phủ, người làm trưởng bối như ông ta thật sự rất nhọc lòng.

"Liễu bá phụ." Yến Phủ cẩn thận giữ cấp bậc lễ nghĩa suốt một đường đến nay, lên tiếng ngắt lời: "Ta đến tìm Liễu cô nương, để nói chuyện chính sự, không có gì phải giấu người khác, không cần tự đi giao lưu. Khương Vọng là người chứng kiến ta mời đến, chỉ e không tiện rời đi cùng ngươi."

Khương Vọng hoàn toàn mặc kệ lời mời của Liễu Ứng Kỳ, chỉ đứng bên cạnh Yến Phủ, dùng hành động cho thấy lập trường của mình.

Bình Luận (0)
Comment