Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1453 - Chương 1453: Chuyện Thế Gian, Khó Nói Rõ

Chương 1453: Chuyện thế gian, khó nói rõ

Liễu Tú Chương đời mắt: "Việc này là trách nhiệm của ta, ta làm ảnh hưởng đến sự hòa thuận giữa phu thê các ngươi, ta sẽ xử lý.

Yến công tử, mời trở về đi"

Những chuyện này, từ đầu tới cuối, đều bởi vì Liễu Ứng Kỳ không cam lòng dời dòng chính, trói buộc Yến gia thật chặt, không chịu buông. Đầu tiên, ông ta không chịu từ hôn, sau khi Yến Phủ đích thân từ hôn, lại tuyên đương khắp nơi rằng tình cảm của hai người Yến Phủ, Liễu Tú Chương vẫn kéo dài, không cách nào dứt bỏ, chỉ vì bị ép buộc bởi quyền thế Ôn Diên Ngọc, đôi uyên ương này mới đẫm máu và nước mắt...

Dù sao cũng không thể nói đây là trách nhiệm của Liễu Tú Chương đóng cửa không ra ngoài.

Nhưng Yến Phủ không nói gì.

Y chỉ cúi người thật sâu, hành lễ lớn như thế với Liễu Tú Chương, rồi mới quay người rời đi.

"Thế nào?"

Yến Phủ và Khương Vọng vừa rời đi, Liễu Ứng Kỳ đã không kịp chờ đợi chạy về: "Yến Phủ và ngươi... còn có thể sao?"

Liễu Tú Chương nhìn ông ta bằng ánh nhìn đau thương, không nói một lời, đi vào trong.

Liễu Ứng Kỳ đuổi theo sau lưng: "Tú Chương, Tú Chương. Ai, chớ vội đi, nếu Yến Phủ là kẻ vô tình, chúng ta cũng không cần nhớ.

Ngươi xem Khương Vọng Khương Thanh Dương đồng hành cùng hắn thế nào? Hiện tại hắn là thiên kiêu tuổi trẻ chạm tay có thể bỏng của Đại Tề, đã đánh bại Vương Di Ngô khi cùng cảnh giới, là kinh tài tuyệt diễm; càng nổi danh khắp vùng biển bởi một trận chiến, ép tới tu sĩ cùng giai của Điếu Hải Lâu lặng ngắt như tờ.

Đây là lương duyên! Nếu hắn có thể ở rể..."

Liễu Tú Chương giận dữ quay đầu. Có lẽ đó là lần đầu tiên trong đời, nàng ta thét lớn với phụ thân của mình: "Ngài còn chê ta không chịu đủ nhục nhã sao! ?"

Liễu Ứng Kỳ sửng sốt.

Nhìn dáng vẻ nữ nhi của mình rơi lệ đầy mặt, bi thương, tuyệt vọng xoay người đi.

Ông ta đột nhiên, mất đi tất cả sức lực.

"Ta còn... Ta còn cách nào đâu..."

Liễu Ứng Kỳ thoả thuê mãn nguyện kia, Liễu Ứng Kỳ thể phải chấn hưng Liễu thị kia, Liễu Ứng Kỳ bởi vì cái chết của trưởng tử, giận dữ hô lên lời thề 'Không cùng chung nhật nguyệt với Điền thị kia... đã chết rồi.

Chết vào ngày Điền An Bình còn sống rời đi.

Trên đường trở về, Yến Phủ buông ra tầng bảo vệ, mặc cho cơn gió lạnh thấu xương, va đập vào mình.

Bây giờ Khương Vọng không có biện pháp nói gì, chỉ có thể "Đụng gió" cùng y.

Trong khi bay quá nhanh, nếu không thêm vào một tầng bảo vệ, đối diện cơn gió như đao sắc bén, như chùy nặng, chính là chuyện chịu khổ.

Nếu nói tỉ mỉ việc hôn nhân của Yến Phủ, lại thật sự không luận ra đúng hay sai được.

Yến gia và Liễu gia quả thật đã từng kết thân trước đó.

Nhưng nếu nói Yến gia trở mặt vô tình, thì cũng quá hà khắc.

Sau khi lão gia tử Liễu gia vội vàng qua đời, Yến gia ra tay giúp đỡ, Liễu gia mới miễn cưỡng ổn định gia thế.

Dưới tình huống Liễu Thần Thông bị giết, tương lai của Phù Phong Liễu thị đã mất, vì có Yến Bình vẫn ra mặt giúp đỡ tạo áp lực, mới khiến cho Điền gia đứng vào hàng danh môn đỉnh cấp trả giá càng nhiều hơn.

Yến gia chân chính quyết định từ hôn, là lúc Liễu Huyền Hổ không gánh nổi chức trách lớn, dòng dõi này của Liễu Ứng Kỳ đã hoàn toàn không gánh được Liễu gia, muốn phát sinh chuyện chuyển dời dòng chính.

Đây là việc quá bình thường.

Liễu thị ngày càng suy sụp ban đầu đã không xứng kết duyên với môn đình Yến gia, làm sao Yến gia có thể để con trai trưởng dòng chính cưới một nữ tử dòng bên Liễu thị?

Tuyên Hoài Bá Liễu Ứng Kỳ ôm chặt Yến gia không chịu buông tay, biến thành tình trạng hiện nay, có lẽ cũng bởi vì bây giờ đã không còn cách nào khác. Lão phụ thân của ông ta đã chết đi, nhi tử ông ta lấy làm kiêu ngạo cũng chết đi, một trai một gái còn lại, đều không đủ để chèo chống Liễu gia. Ông ta tận mắt thấy sắp mất đi vinh dự của dòng dõi này, phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ có một nhà thông gia lấy ra được...

Liễu Tú Chương bị từ hôn đương nhiên là vô tội. Nàng ta chẳng hề làm gì, cuộc sống lại đột nhiên rớt xuống ngàn trượng.

Ôn Đinh Lan lại có lỗi gì đây? Liễu gia trở nên thế này, không phải do nàng hại.

Mà Yến Phủ...

Việc lớn hôn nhân, sao y có thể tự quyết định được?

Trừ khi như y nói, tất cả mọi thứ của y đều không liên quan với Vến thị.

Nhưng sao có thể không có liên quan gì?

Giống như chính y đã nói, y sinh ra tại Yến thị, lớn lên tại Yến thị, học tập tại Yến thị, có được Yến thị, cũng chỉ có thể chết bởi Yến thị.

Không nói đâu xa, nếu không phải Yến gia có quyền thế, sao Yến Phủ có thể tùy ý gửi thiệp đến Chính Sự Đường, nhẹ nhõm giải quyết chuyện Hoàng Hà Hội giúp Khương Vọng?

Mỗi người đều có lý do của mình, dường như tất cả mọi người đều không sai. Nhưng cuối cùng, rất nhiều người đều đau lòng.

Trong tiếng gió lạnh thấu xương, Khương Vọng không khỏi hỏi:

"Yến Phủ, người ngươi yêu chân chính là ai?"

"Ha ha ha" Yến Phủ bỗng nhiên cười.

Đột nhiên, y tăng tốc độ, đụng vào trong gió càng mạnh hơn.

Chỉ để lại một câu hỏi, thất lạc ở sau lưng —— "Ta yêu ai, có quan trọng không?"

Ngoài tiếng gió gào thét.

Không có lời đáp lại.

Trường Sinh Cung, trong diễn võ trường, một trận đọ sức vừa mới kết thúc.

Thiếu niên mặc một bộ áo lông chồn trắng như tuyết, nhìn bàn tay phải có khớp xương rõ ràng của mình.

Trong lòng bàn tay hắn là một lôi cầu lóng lánh, trong đó có vạn vật biến ảo, không ngừng sinh ra, diệt đi.

Hắn nhẹ giọng thở dài: "Biểu huynh, Lôi Tỳ của ngươi thật sự là cùng cực của lý lẽ trong thiên địa."

Lôi Chiêm Càn nằm ngửa trên đất không chút hình tượng, thổ hổn hển nói: "Không phải nó đều ở trong lòng bàn tay ngươi sao?"

"Khu, khụ" Khương Vô Khí ho hai tiếng, tay phải nhẹ nhàng đưa lên.

Lôi cầu kia thoát ly khỏi trói buộc, đột nhiên hơi giãy dụa.

Lôi quang hiện ra, biến thành một cái ấn tỉ.

Bên dưới là vùng đất bốn phương, bên trên là hình dáng sấm sét.

Nó lộ rất rõ vẻ độc tài và uy nghiêm.

Hắn ném về phía Lôi Chiêm Càn, rơi vào trong Nội Phủ của hắn ta.

"Còn cần phải suy nghĩ thêm một phen." Khương Vô Khí nói.

"Ta biết." Thần thông về vị trí cũ, Lôi Chiêm Càn xoay người ngồi dậy: "Trở về, ta lại lật xem Cửu Thiên Lôi Diễn Quyết, luôn cảm thấy có gì đó ta còn chưa suy nghĩ thấu đáo."

Dứt lời, hắn ta lại nhìn Khương Vô Khí, giọng nói chứa oán trách:

"Ta đã nói để ngươi giúp ta nhìn xem, ngươi lại không chịu"

Khương Vô Khí bất đắc dĩ nói: "Biểu huynh. Công và tư cần rành mạch. Ta nào có thể xem công pháp truyền thế của Lôi gia?

Dương Đế đời cuối ép thế gia cho xem bí điển tổ truyền, dẫn đến thiên hạ đều phản. Tấm gương nhà Ân"không xa đâu"

("'Kinh thi: Đại nhã: Đãng": Ân giám bất viễn, tại hạ hậu chỉ thế.

Ý nghĩa là nhà Ân diệt nhà Hạ, con cháu nhà Ẩn lấy sự diệt vong của nhà Hạ làm tấm gương. Sau này dùng để chỉ người đời sau lấy sự thất bại của người đời trước làm tấm gương)

Bình Luận (0)
Comment