Trong Tam Phân Hương Khí Lâu mới mở ở thành Thiên Phủ, cũng không tránh khỏi có tửu khách nói về chuyện Hoàng Hà Hội.
Trong đại sảnh dựng một đài diễn cao, trên đài đang diễn một màn hí kịch.
Những người ngồi một bên chơi nhạc cụ đều là những nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, người thì đánh đàn, người thì đánh tỷ bà, hoặc là đàn nhị.
Kịch đang đến đoạn đặc sắc, âm nhạc cũng đang vô cùng chặt chẽ.
"Ta thấy công tử Mạc Liên Thành của Bạch Chỉ Mạc thị, xứng đáng là đệ nhất Ngoại Lâu trẻ tuổi của Đại Tẻ!" Tửu khách vừa nói chuyện mặt đỏ bừng bừng, tay ôm một vị cô nương, lớn tiếng huyện náo. Như thể đang nói về người nhà mình, vô cùng tự hào.
"Thôi đủ rồi! Cái gì mà Bạch Chỉ Mạc thị, họ của quận Bạch Chi hiện tại là gì, còn phải để nói xem đã!" Một công tử mặc cẩm y cười khẩy: "Ngươi có biết đệ đệ của Dương quận chủ quận Bích Ngô Dương Kính ?"
"Dương Kính mà so được với Liên Thành?" Tửu khách trước đó vô cùng tức giận: "Từ trước tới nay người có vị trí cao nhất ở Dương gia cũng chỉ là một quận chủ, lấy cái gì để so sánh với Mạc gia?"
"Ngươi xem ngươi kìa, ta nói Đông, ngươi nói Tây, Hoàng Hà Hội là nơi để so gia thế?" Cẩm y công tử rõ ràng chiếm ưu thế: "Cứ coi như thật sự là so gia thế, thì cũng không đến lượt Mạc gia nhé! Mạc gia đã không có chỗ đứng ở Tề Quốc rồi, vẫn còn đi đài Quan Hà cho mà mất mặt?"
Tửu khách đang ngà ngà say trừng lớn con mắt: "Vậy thì so về chiến lực. Chiến tích của Mạc Liên Thành nổi bật có thua ai!
Nhưng còn Dương Kính, ta thật sự còn chưa từng nghe nói qua, không biết có phải tâng bốc hay không!"
"Ha ha ha." Một một người đàn ông bỗng cười chen vào câu chuyện: "Ta không biết rõ Dương Kính. Nhưng Mạc Liên Thành đúng là có tiếng mà không có miếng!"
Hắn ta rụt đầu ra khỏi vòng tay của nữ tử bên cạnh, lộ ra một bộ râu dài, cười hồi: "Người năm đó ở Lâm Truy chọc phải Trọng Huyền Phong Hoa, rồi tránh mặt đi không phải hắn sao?"
Bọn họ nhất thời nói đến mức kích động, thu hút hết tất cả sự chú ý của những người xung quanh.
Một khi nhắc đến Hoàng Hà Hội, thảo luận về ự mạnh yếu của anh hùng, thì kịch trên đài liền không còn thú vị, mỹ nhân trong ngực không còn xinh đẹp nữa.
"Trọng Huyền Phong Hoa là ai?" Có người thấp giọng hỏi.
"Chậc!" Người bên cạnh xem thường nói: "Là vị đoạt hết hào hoa phong nhã của những người cùng thế hệ đó!"
"Vậy không phải hắn đã bế quan, không tham gia nữa sao?"
"Có tham gia hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc Ngoại Lâu cảnh Mạc Liên Thành tránh mặt hắn a!"
Một nữ tử nhìn ngây thơ hoạt bát, liếc nhìn đám tử khách tranh cãi ầm ĩ, vừa nổ nụ cười rạng rõ vừa bước lên lâu.
Một đám tiểu tu sĩ còn chưa đạt tới Đằng Long cảnh, có chút men rượu là bắt đầu bình luận về anh hùng của thiên hạ, toàn nói về tu sĩ Ngoại Lâu. Trừ kiểu như Trọng Huyền Tuân kia ra, thì ngay cả tu sĩ Nội Phủ cảnh cũng không thèm nhắc đến.
Thú vị thật đấy.
Rẽ qua hành lang dài đi tới trước cửa một căn phòng, nàng ta cũng không gõ cửa, đưa tay lên nhẹ nhàng đẩy ra.
Trên cánh tay trắng nhỏ mềm mại kia là móng tay đỏ tươi như máu.
Trong tiếng ket kẹt, cửa phòng mổ ra.
Nàng ta vừa bước một bước vào trong, liền nhìn thấy một nữ tử lười nhác nằm chống tay trên chiếc sạp mềm trong phòng.
Nữ nhân này ăn mặc kín đáo, chỉ có cánh tay đang chống để đỡ trán kia là bị tuột xuống nửa ống tay áo, lộ ra phân nửa cánh tay trắng như tuyết.
Nhưng không hiểu vì sao, đây gần như là một sắc tuyết mờ ảo thoáng qua, nhưng dường như lại phủ kín tầm mắt, không thể xua đi phong tình vô tận vây quanh.
"Muội sống thoải mái quá nhỉ!" Nữ tử có dung mạo hồn nhiên, âm thanh cũng giòn tan, lộ ra vẻ yêu kiều đễ thương.
Nữ tử nửa nằm khẽ cười một tiếng.
Âm thanh này giống như gió thoảng mây bay, đi thẳng vào lòng người.
Nàng cũng không nói gì khác, chỉ hồi: "Linh Nhi tỷ tỷ, sao lại không vui rồi?"
Linh Nhi cười khúc khích, trở tay vẫy một cái đóng cửa phòng lại, vừa bước về phía trước vừa nói: "Muội thật sự quan tâm tỷ tỷ?"
Nữ tử nửa nằm chỉ khẽ nâng mí mắt, liếc qua nàng ta: "Tất nhiên là muội muội quan tâm rồi"
Nhưng đúng lúc nàng ta liếc qua, Linh Nhi liền dừng lại.
Nữ tử tên là Linh Nhi ở giữa cái giường êm kia, chỉ cách khoảng ba bước. Đây là khoảng cách an toàn, cũng là giới hạn nguy hiểm.
"Hì hì" Linh Nhi dường như rất thích cười, cong mắt cười nói:
"Muội Nguyệt muội muội, muội thật xinh đẹp."
Tay còn lại của Muội Nguyệt đố trán, ngón trỏ thon dài điểm nhẹ lên mái tóc đen dày bóng mướt, lười biếng nói: "Tỷ tỷ có chuyện gì, đừng ngại cứ nói thẳng đi"
Hai tay Linh Nhi chắp sau lưng, dòm trái ngó phải gian phòng một chút, hoàn toàn là dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ: "Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể đến tìm muội muội sao? Trong lòng tỷ thích muội, nên mới muốn thân cận với muội mà thôi"
Đôi mắt đẹp của Muội Nguyệt hơi đổi, trên mặt hồ lười nhác phẳng lặng nháy mắt dao động phát ra gợn sóng câu hồn:
"Nếu như tỷ thật sự muốn gần gũi, trước cứ đến..."
"Ôi Linh Nhi vu vẻ nhảy cẵng lên, lại nghiêng người nhảy tới bàn trà bên cạnh, nhẹ nhàng linh hoạt ngồi xuống, cách Muội Nguyệt xa hơn.
Nàng ta xinh xắn lanh lợi, giống như thiếu nữ vừa mới cập kê.
Nét mặt động tác đều rất hoạt bát đáng yêu.
Duy chỉ có về quyến rũ mê người thì chắc là Muội Nguyệt thành thục hơn, gọi người hoạt bát đáng yêu còn có vẻ hơi ngây ngô như nàng ta là tỷ tỷ, có chút quái gở không nói nên lời.
Linh Nhi nán lại trên ghế chơi một hồi, vừa quay đầu lại, nhìn Muội Nguyệt vẫn nửa nằm như cũ: "Nói tiếp đi, chúng ta phải đến Tề quốc làm gì? Muội chắc là biết rõ, ở trong này không có khả năng mở rộng cục diện. Tứ Đại Thư Viện cũng không được phép ở trong này lập phân viện có lực lượng Siêu Phàm. Huống chỉ là ba nhánh Hương Khí Lâu của chúng ta?"
"Tỷ tỷ" Muội Nguyệt miễn cưỡng lên tiếng: "Nhắc nhở tỷ một chuyện. Muội không có bảo tỷ đến, là tự tỷ nhất định đòi theo tới.
Linh Nhi cười duyên nói: "Không phải tỷ muốn gần gũi với muội đó sao? Sợ muội ở bên ngoài bị ức hiếp."
Nàng ta khẽ lắc đầu: "Ai, nỗi khổ tâm của tỷ tỷ, muội lại không biết được"
Muội Nguyệt khoát tay, nằm ngửa thẳng xuống, nhắm mắt dưỡng thần: "Tỷ tỷ đã không muốn để muội chịu ấm ức, vậy thì muội sẽ không chịu ấm ức"
"Lời này là sao, tỷ tỷ thương muội còn không kịp nữa là." Linh Nhi có tính cách giống như trẻ con, ngồi trên ghế đung đưa, đột nhiên cảm thấy hứng thú hỏi thăm: "Đúng rồi, tên tế ti họ Nguyên kia, muội làm gì hắn rồi? Sao không thấy làm phiền muội nữa."
"Có Nguyên Thiên Thần ở đây, muội có thể làm được gì hắn chứ?" Muội Nguyệt nhắm mắt lại, động tác ngái ngủ phảng phất như hải đường ngủ xuân, nói: "Nguyên công tử là một người hiểu lý lẽ"