Trong ba người cạnh tranh, Khương Vọng đã sớm chuẩn bị tỉnh thần cho khó khăn lớn nhất - đối thủ đầu tiên của mình sẽ là Trọng Huyền Tuân. Bây giờ chẳng qua chỉ đến chậm một chút thôi, chẳng có gì mà phải kinh ngạc.
Thôi Trữ vẫn thẳng lưng đứng đó, trên khuôn mặt lạnh lùng chẳng có biểu hiện gì, không nhìn ra được tâm tư thế nào.
Sắc mặt Lôi Chiêm Càn thì có vài phần khó coi không thể che giấu.
Ngay từ đầu y đã coi danh ngạch Nội Phủ cảnh trong Hoàng Hà Hội là thứ trong lòng bàn tay rồi, không ngờ chờ đến lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Y đứng vị trí đầu tiên, không phải vì mấy vị đại nhân trong Chính Sự Đường kia tán thành mình nhất sao?
Đến giờ lại tuyên bố để Trọng Huyền Tuân xuất quan là sao?
Thế từ đầu là làm cái gì?
Y rất muốn hỏi vị cô phụ tôn quý kia của mình: "Ngài chơi xiếc khỉ à2"
Nhưng cũng may y vẫn còn lý trí, chỉ có thể cố gắng giữ lấy nét bình tĩnh ngoài mặt.
Ngay lúc này, Khương Vô Khí đột nhiên cao giọng nói: "Phụ hoàng nói đúng, chờ thêm một chút cũng không sao cả! Thiên kiên tranh chấp mạnh yếu chỉ cách nhau một sợi chỉ, ai thắng ai thua, cuối cùng cũng phải đọ sức mới biết. Thêm chút lựa chọn, mọi người cũng dễ phục!"
Đúng vậy...
Nghe tiếng biểu đệ nói, tâm thần Lôi Chiêm Càn cũng kiên định hơn. Trọng Huyền Tuân thì sao chứ? Ai mạnh ai yếu phải đánh mới biết. Trước kia y không phải đối thủ của Trọng Huyền Tuân, nhưng hiện giờ thì chưa chắc.
Tề đế nhìn con trai mình một chút.
Đương nhiên hiểu được ý trấn an trong lời này.
Nhưng ông ta không chỉ không có ý trách tội mà còn phối hợp cười nói: "Đại Tề ta nhân tài đông đúc, khó tránh khỏi khiến trẫm hoa mắt. Vô Khí, con và các ca ca tỷ tỷ phải nhìn cho kỹ giúp Phụ hoàng"
Khương Vô Khí, Khương Vô Tà, Khương Vô Ưu, Khương Vô Hoa cùng đồng thanh đáp: "Nhi thuần tuân mệnh!"
Hà Hoàng hậu vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm mẫu nghỉ thiên hạ, nhưng mắt phượng không tự chủ được mà lóe lên một cái.
Hoàng Đế sủng ái Khương Vô Khí đến mức... khiến người ta phải kinh hãi.
Cửa thành phía tây Lâm Tri, là cánh cửa đầu tiên dẫn từ nam đến bức, là Nam Thủ Môn cũng là Tắc Môn.
Bên ngoài Tắc Môn tọa lạc Tắc Hạ Học Cung đại danh đỉnh đỉnh.
Nơi này được gọi là "long môn Đại Tẻ" đương nhiên nổi danh xa gần.
Nhưng thực sự có thể đi vào, có thể gặp được ai đó, thì ít càng thêm ít.
Nói đến chuyện dạy dỗ, ít nhất cũng phải bắt đầu từ Ngoại Lâu.
Nếu nói đến chuyện bồi dưỡng học viên, chỉ có người có công với nước mới có thể đi vào trong học cung này.
Đây không phải một nơi xét thiên phú, gia thế cũng không quan trọng, chỉ quan tâm đến công huân.
Trọng Huyền Thắng bằng vào công huân trong trận chiến Tế Dương mới kiếm được cơ hội bồi dưỡng cho mình, nhưng hắn ta lại hiếu đễ nhân nghĩa, dâng cơ hội này cho đường huynh khổ sở phá cảnh mãi không được - thật tốt. Những lời này là Trọng Huyền Thắng bảo người ta truyền ra.
Quan truyền chỉ phụng chỉ mà đến, đứng ngoài học cung, đương nhiên ông ta không có tư cách đi vào trong.
Người trong học cung kiểm tra thánh chỉ, rồi có một giáo tập đến truyền tin.
Tại một nơi thanh u, có gió mát thổi qua rừng trúc, có suối trong chảy trên đá trắng.
Tử Ngạn bước lên mấy bước, đứng trên một tòa đình nhỏ.
Quanh đình nghỉ mát có ghế dài, một nam tử áo trắng ngồi dựa vào ghế dài phía đông.
Lưng dựa vào trụ hành lang, tay phải thả lỏng đặt trên hàng rào.
Đôi chân dài một cong một thẳng, cong thì vẽ nên một đường cong hoàn mỹ như một cây cung, bên thẳng thì như cây thương chỉ tiến không lùi.
Tay trái y cảm một cuốn sách, hôi nghiêng đầu, mái tóc dài đen nhánh mềm mại bay bay.
Đọc sách trong gió mát nước ru, quả thực tiêu sái không gì tả nổi.
Giáo tập cao tuổi từ hạ du đạp suối tới báo: "Trọng Huyền Tuân, Hoàng Đế có chỉ!"
Nam tử áo trắng rời ánh mắt từ quyển sách tới người vừa đến.
Một tia bất mãn vì bị quấy rầy nhàn nhạt lóe lên từ đôi mắt đen như mực của y.
Nhưng tia bất mãn này lại không hề khiến người ta cảm thấy bị mạo phạm mà chỉ cảm thấy y thật thà.
Giáo tập cao tuổi thở dài một hơi, rõ ràng cũng không muốn đi truyền những lời này, nhưng dù sao cũng không thể kháng chỉ được. "Hoàng Đế muốn ngươi tham gia Hoàng Hà Hội, cho phép ngươi xuất quan sớm."
Chiếu thư rõ ràng, không cho cơ hội bắt bẻ.
Trọng Huyền Tuân nhẹ thở ra một hơi, hơi thở trắng dài như trường hồng xuyên qua rừng núi đi xa dần.
Y đặt cuốn sách trong tay lên bàn gỗ, cả người quay lại, dùng một tư thái tương đối đoan chính ngồi nghiêm chỉnh lại.
Hành động này biểu thị thái độ của y rất chân thành.
"Tiên sinh, ngài có biết không?"
Y đặt hai tay lên gối, tấm áo rộng rãi không che hết nổi xưng cốt.
Đường cong cơ bắp ẩn ẩn hiện hiện như đồi núi.
Y nhìn thẳng vào vị giáo tập cao tuổi này, bình tĩnh nói rằng:
"Người đưa ta tới đây là đường đệ. Hắn ta dùng công tích trên sa trường để nhốt ta một năm. Nếu như ta cần phải có đặc chỉ của Bệ hạ mới có thể sớm rời khỏi nơi này, với ta, điều này... là một loại khuất nhục"
Với người khác mà nói, có lẽ nhận được đặc chỉ cho gọi trước khi Hoàng Hà Hội diễn ra là một vinh quang lớn lao.
Nhưng với y thì khác.
Thế là y vung hai tay lên, bàn tay hướng lên trời.
Hai cánh tay xương khớp nổi rõ, hai bàn tay như ngọc thạch hướng lên trời.
Trong cơ thể hắn, đột nhiên có năm đạo hào quang xuyên qua đỉnh đình xông phá ranh giới học cung, thẳng lên tới vân tiêu xông thẳng lên trời.
Trên thiên khung xa xôi đột nhiên lấp lánh ánh sao óng ánh!
Trước Thái miếu.
Gần như là những người có tu vi đến một trình độ nhất định đều cùng nhìn về phía tây nam thành Lâm Tri.
Đều thấy năm đạo hào quang bạt không bắn thẳng kéo dài lên tít tận tinh khung xa xôi.
Giữa thanh thiên bạch nhật, trong vòm trời góc tây nam bỗng có một ngôi sao sáng lên. Trong một chớp mắt này, nó tỏa sáng óng ánh như muốn tranh nhau cùng vầng mặt trời nóng bỏng.
Tất cả mọi người đều biết, đây không phải sao trời, mà là một vị tu sĩ nào đó phá cảnh đang đứng trên tinh lâu xa xôi giữa tỉnh khung triển lộ ra quang huy lần đầu tiên!
"ngôi sao" này vừa lóe lên đã biến mất ngay.
Trên thiên khung vẫn chỉ còn một mình mặt trời nắng gắt.
Cảnh tượng năm đạo hào quang hoành không kia cũng chỉ như huyễn ảnh.
Nhưng ai có thể quên được màn này chứ?
Từ xưa đến nay, tu sĩ phá Nội phủ đạp Ngoại lâu nhiều không đếm hết, nhưng mấy ai có được dị tượng như vậy đâu?
Cả thành Lâm Tri đều sôi trào.
Đám người chờ đợi trước Thái Miếu lại càng kích động không thôi.
"Đây là Ngũ phủ đồng diệu! Tư thái tuyệt thế!"
"Quả nhiên là Thiên phủ!"
"Trọng Huyền Phong Hoa quả thực có thiên phú!"
"Không ngờ có thể dùng thành Thiên Phủ tựu Ngoại lâu!"
Cả đám nhân vật cao cao tại thượng, văn võ bá quan, huân quý đại thần cũng không nhịn được mà châu đầu ghé tai nghị luận ầm ÿ.