Thực ra, trong lần đầu tiên quan sát trận chiến giữa Khương Vọng và Lôi Chiêm Càn trên diễn võ trường vũ kỹ kia, nàng cũng càm thấy Lôi Chiêm Càn có khả năng đánh với Khương Vọng một trận, chỉ thua vì không chuẩn bị đầy đủ mà thôi.
Nhưng khi thấy hành trình ở Cận Hải của Khương Vọng, trong lòng nàng, hai người đã không còn khả năng so sánh với nhau nữa.
Cái gọi là ngạo khí độc chiếm càn khôn của Lôi Chiêm Càn chỉ là ngạo mạn vì có gia thế và thiên phú. Mà bộ pháp kiên định tiến tới, không kiêu ngạo không tự ti của Lôi Chiêm Càn mới thực sự là kiêu ngạo từ trong nội tâm vĩnh viễn không khuất phục.
Thấy Khương Vô Ưu chân tình như vậy, Khương Vô Khí dừng một chút mới nói: "Có thể được Hoàng tỷ coi trọng như thế, xem ra hắn thật sự là một người không tầm thường. Ta sẽ rửa mắt mà đợi"
Hoàng hậu Đại Tề nhìn Khương Vọng phía xa xa, bỗng nhiên quay sang cười nói với Hòang Đế: "Chẳng mấy khi Vô Ưu nhà chúng ta thưởng thức một người đến thế đâu. Bổn cung thấy Khương Thanh Dương kia đích thực là tài năng quốc gia, xuất sắc hơn người đấy. Hoàng Đế, không phải ngài vẫn luôn lo lắng việc hôn sự của Vô Ứu sao? Vậy chiêu người này làm Phò mã được không? Theo như bổn cung thấy, chỉ có nam nhi anh hùng như thế mới không bôi nhọ Vô Ưu nhà chúng ta"
Hà Hoàng hậu vừa dứt lời, Tê đế không lập tức tỏ thái độ.
Nhưng Khương Vô Ưu lập tức đứng dậy nói với Hà Hoàng hậu:
"Mẫu hậu quan tâm đến nhỉ thần như vậy, nhi thần vô cùng cảm niệm. Chỉ là, mẫu hậu không hiểu rõ nhi thần rồi. Giúp chồng dạy con không phải điều nhi thần mong muốn. Ngắm hoa chơi cỏ cũng không phải bản sắc anh hùng. Khương Vọng tất nhiên là có tư thái anh hùng, nhưng nhỉ thần cũng có ý chí anh hùng, không phải mấy tục sự này!"
Đây là một đao ôn nhu của Hà Hoàng hậu tươi cười giết cường địch. Nhìn thì như nghĩ cho Khương Vô Ưu đấy, đổi lại là bất kỳ Công chúa nào, một thiên kiêu có thanh danh vô cùng tốt như Khương Vọng cũng đều được cho là lương phối.
Nhưng Khương Vô Ưu là người thế nào?
Nàng là Hoa Anh Cung Chủ, là người có tư cách tranh trữ vị, vừa vặn vị hôn phu của nàng không thể quá chói mắt.
Nếu không, nhõ có một ngày nàng ngồi dược vào ngôi vị kia, vậy thiên hạ Đại Tề này sẽ do ai làm chủ?
Là Khương này hay là Khương kia?
Trong tình huống có nhiều sự lựa chọn như bây giờ, hoàng thất Đại Tề làm sao có thể mạo hiểm được.
Cho nên, Hà Hoàng hậu quan tâm đến hôn sự của KHương Vô Ưu, lo tìm vị "lương phối" này cho Khương Vô Ưu vừa vặn đã đẩy nàng ra khỏi hàng ngũ cạnh tranh trữ vị.
Cho nên, Khương Vô Ưu mới phẫn nộ đứng dậy lập tức phản bác.
Thái độ của nàng có thể nói là kịch liệt, không chỉ bác bỏ ý định chiêu Phò mã còn tiện thể đâm cho Thái tử một đao.
Ổ đây có bao nhiêu người như thế, đương nhiên không thiếu người biết Thái tử thường xuyên thích chăm sóc hoa cỏ.
Đây không phải bản sắc anh hùng, làm sao có thể đảm đương giang sơn Đại Tê?
Hà Hoàng hậu ra tay với nàng, vậy nàng đánh đúng bảy tấc con rắn, quay sang cắn Khương Vô Hoa.
Khương Vô Khí và Khương Vô Tà một người bận nhìn giày một người ngắm ly rượu, đường như không phát hiện ra gia yến trên đan bệ mới đây còn thân thiết đột nhiên nảy ra giao phong.
Tọa sơn quan hổ đấu, tuyệt đối không tham gia náo nhiệt.
Ngày thường chào hỏi thỉnh an, Khương Vô Ưu tuyệt không thất lễ.
Nhưng một khi liên quan đến vấn đề căn bản, nàng tuyệt đối không nhường nhịn, tranh giành ra mặt.
Hà Hoàng hậu nhìn Khương Vô Ưu thật sâu một chút mới cười nói: "Con lớn không nghe mẹ nữa! Vô Ưu đã không muốn, cũng không ai có thể ép buộc con được. Việc này coi như thôi đi"
Khóe miệng Khương Vô Tà hơi nhếch lên cười cười, yêu dị tuấn mỹ.
Khương Vô Khí nắm tay che trước môi, nén tiếng ho khan về lồng ngực.
Khương Vô Hoa đột nhiên bị cuốn vào chỉ ấm áp ôn hòa nói: "Cái ghế này ngồi thật không thoải mái. Người đâu, đổi cái khác cho Tam Hoàng nữ"
Y đã chủ động hóa giải không khí căng thẳng giữa Hoàng hậu và Khương Vô Ưu, chuyển hành vi thất lễ đứng bật dậy thành do cái ghế không thải mái, xem như tìm một bậc thang cho cả hai.
"Không cần" Khương Vô Ưu sảng khoái cười một tiếng, ngồi xuống nói: "Dù ghế không thoải mái cỡ nào đi nữa, ngồi một lúc cũng quen."
Nàng cũng không nể mặt Khương Vô Hoa, trong lời nói cũng có vài phần ám chỉ.
Nhưng Khương Vô Hoa vẫn ấm giọng cười nói: "Đều theo ý hoàng muội"
Quay sang hạ lệnh: "Không cần đổi nữa"
Thái giám đứng một bên khom lưng tuân mệnh.
Đây là một phần quan tâm, đổi một góc nhìn khác thì cũng là một cách tỏ thái độ.
Dù thế nào đi nữa, các hoạn quan đang ở đây đều là gia thần của Thiên tử.
Ngoại trừ Hoàng Đế Hoàng hậu, cũng chỉ có Thái tử là có thể ra lệnh cho bọn họ.
Nếu mấy vị Hoàng tử Hoàng nử khác muốn bọn họ làm gì đó, dù cũng có thể nói, nhưng trên lễ tiết vẫn phải có một câu "nhờ"
Đến lúc này, Tề đế mới mở miệng, hạ lệnh cho với Hàn Lệnh bên cạnh: "Có thể tiếp tục"
Đại Sư Chỉ Lễ có thể tiếp tục, vậy trận giao phong sáng tối của bọn họ có thể dừng lại được rồi.
Thiên tử không tỏ thái độ gì đã là tỏ thái độ.
Hoàng hậu mỉm cười, dáng về ung dung.
Chư vị Hoàng tử Hoàng nữ đều an tĩnh lại, nhìn sang quảng trường.
Hàn Lệnh nhẹ nhàng khoát tay.
Thế là đám người liền thấy.
Một vị quý công tử áo trắng một tay cầm một cuốn sách như dạo chơi ngoài thành đi tới quảng trường.
Cứ như thiên quang chiếu rọi, mây lành xuất hiện.
Mấy người trên quảng trường cũng đều có phong thái riêng, không đến mức ảm đạm so với người kia.
Nhưng vào lúc này, quả thực tất cả ánh mắt của mọi người ở đây đều bị hút vào nam nhân được xưng là "phong hoa của Lâm Tri"
này.
Y đứng vững gần Thái miếu, Tề đế ở giữa, cách chư vị Hoàng tử Hoàng nữ, cách đan bệ, cách hơn nửa quảng trường cùng với bảy vị thiên kiêu đang chờ được chọn trên quảng trường.
Y chắp tay khom lưng hành lễ: "Quốc gia có lệnh, thất phu phải nhận trách nhiệm! Trọng Huyền Tuân cầu xin Bệ hạ một danh ngạch, được triển kỳ tại Quan Hà Đài, hiển hiện hết hùng phong Đại Tề ta!"
Căn bản y không coi thi tuyển là thi tuyển nữa, mà tự tin rằng mình nhất định có thể triển kỳ tại Quan Hà Đài.
Tề đế ngồi dưới ghế rồng cao cao, ném xuống ánh mắt không rõ cảm xúc thế nào, chỉ lạnh nhạt nói: "Không biết Trọng Huyền ái khanh muốn lấy danh ngạch nào?"
Trên quảng trường, bảy ánh mắt, bao gồm cả Khương Vọng, đều ngoái lại nhìn y.