Thiên Mục có hai con mắt, một con mắt khác để nhìn rõ mọi việc.
Bảo Bá Chiêu đương nhiên có thể thấy rõ ràng, trước đó Trọng Huyền Tuân đã đánh bại Tạ Bảo Thụ thế nào.
Đi theo lời nhắc nhở là một bóng roi rít gào!
Kia một cây roi dài, phảng phất xuất ra từ tay thần nhân.
Những nơi thân roi màu xám trắng đi qua, kèm theo ảo ảnh tầng tầng lớp lớp, đó là dãy núi chập trùng vô tận.
Cần Sơn Tiên của Bảo Bá Chiêu!
Mà ngoài Thiên Mục ra, môn thần thông thứ hai của Bảo Bá Chiêu vừa lúc là "Bàn Sơn".
Trọng Huyền Thắng ngồi trên khán đài, không khỏi bĩu môi.
Cuối cùng, hắn ta đã hiểu, vì sao hôm nay Bảo Mặt Rỗ không tới xem lễ, để một bụng châm chọc khiêu khích của hắn ta không có chỗ phát huy.
Cần Sơn Tiên này là binh khí tùy thân của Sóc Phương bá, hiện tại truyền đến trong tay Bảo Bá Chiêu, chứng minh cuộc tranh giành vị trí gia chủ tương lai của Bảo gia đã kết thúc tất cả.
Một Hoàng Hà Hội trợ giúp Bảo Bá Chiêu hoàn toàn khóa chặt ưu thế.
Nhìn mặt ngoài thì cũng hợp lý, mặc dù Bảo Bá Chiêu lớn hơn Bảo Trọng Thanh, nhưng Bảo Bá Chiêu có thể lên danh sách Ngoại Lâu Cảnh, mà Bảo Trọng Thanh lại không vào được danh sách Nội Phủ Cảnh. Ai mạnh ai yếu, liếc qua là thấy ngay.
Lại nói đến bóng núi rít gào mà Cản Sơn Tiên mang đến. Lực lượng dãy núi mà Bảo Bá Chiêu thêm vào trên đó, dù là thần thông của Trọng Huyền Tuân cũng không thể xoá bỏ dễ dàng.
Cho nên y lui lại.
Bóng người áo trắng tung bay phảng phất lá rụng, bất lực phiêu điêu trong cơn gió rít gào...
Không biết giao thoa thế nào, y đột nhiên trôi dạt đến trên đỉnh đầu Tướng Quỷ cao lớn, nhẹ nhàng rơi xuống.
Tướng Quỷ tài vừa tìm về tự chủ từ trạng thái mất khống chế vì bị lật tung, lại có một cái chân đáp xuống trên đỉnh đầu.
Ầm!
Trong chớp nhoáng rơi xuống, Trọng Huyền Tuân đã có lực lượng của vạn quân, cũng trực tiếp giãm Tướng Quỷ vào lòng đất bằng một chân, bước theo gót Tạ Bảo Thụ.
Thân thể Tướng Quỷ cường tráng, mặc dù lún xuống đất cực sâu, tạo thành một cái hố to trên quảng trường, nhưng nó đường như không việc gì, lại trở tay chém một đao, chặt về phía đỉnh đầu mình, rất có khí thế chết chung.
Trọng Huyền Tuân nhẹ nhàng nhảy lên.
Ong!
Đao Quỷ Đầu lơ lửng trên đỉnh đầu Tướng Quỷ, phát ra tiếng ong ong run rẩy.
Chỉ nói từ sức khống chế lực đao này, Tướng Quỷ không thua bất cứ tu sĩ Ngoại Lâu thần thông nào.
Nó bổ ngược một đao đồng quy vu tận, ép Trọng Huyền Tuân lui về sau, lập tức đột ngột mọc lên từ mặt đất, dẫn theo bùn đất, đá bay từ đuôi đến đầu, đuổi ngược lại Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Tuân đưa tay nhấn một cái, sức đẩy to lớn giật ngược, cất cao thân hình của y lần nữa.
Đôm đốp!
Bảo Bá Chiêu dùng Thiên Mục nhìn rõ tình thế đã sớm chuẩn bị, quất một roi cực kỳ tỉnh chuẩn vào phía đối diện, đúng chính điện!
Trọng Huyền Tuân đưa tay nhấn một cái lần nữa, lần này lại trực tiếp rút ngắn khoảng cách với Bảo Bá Chiêu vài tấc, thân hình đụng vào trong vòng Cản Sơn Tiên, gần sát Bảo Bá Chiêu trong khoảnh khắc!
Thiên Mục của Bảo Bá Chiêu mổ to!
Thần quang màu vàng rực rỡ bắn thẳng đến chính diện!
Mà Trọng Huyền Tuân đã thêm lực vạn quân lên người, rơi thẳng xuống!
Một tay nắm lấy Nhật Luân, lại đập từ trên cao một lần nữa, nên vào trên Đao Quỷ Đầu của Tướng Quỷ.
Phát ra một tiếng vang điếc tai nhức óc—— Keng!
Tuyệt dệu!
Thật là khéo!
Người Trọng Huyền Tuân ở trên không, nương theo lợi dụng xuất thần nhập hóa đối với thần thông Trọng Huyền, y lúc trái lúc phải, lúc rời xa, lúc đến gần, lúc cao lúc thấp, đón áp lực của Cản Sơn Tiên, múa nhẹ nhàng trên lưỡi đao, không thể không nói là tuyệt diệu!
Trận chiến đấu này tuyệt đối là trận đấu có thể bày ra đỉnh cao trong cấp độ Ngoại Lâu trong thế hệ trẻ tuổi Tê Quốc!
Lúc này, Trọng Huyền Tuân lại tìm được cơ hội đối đầu chính diện với Tướng Quỷ, lộ vẻ muốn làm lại kỹ xảo cũ, giải quyết một đối thủ giống như giải quyết Tạ Bảo Thụ.
Mà trong lúc này —— Có một đường thẳng vạch xuống từ bên trên.
Đường thẳng này, phảng phất vốn tồn tại giữa thiên địa, giống như đường thẳng ở giữa nhất, chính xác nhất vốn chia mảnh thiên địa này làm hai bên!
Tóc dài của Triều Vũ được buộc thành một bím tóc. Nàng ta như bỗng dưng nhảy ra, đối diện với Trọng Huyền Tuân.
Đao thẳng giấu ở sau lưng kia giống như chưa hề lộ ra mũi nhọn.
Nhưng đường thẳng kia đã xuất hiện.
Giấu đao mười năm, cầu được một lần giết!
Triều Vũ có thể đưa mình vào danh sách tham dự Hoàng Hà Hội của Tề Quốc, không phải bởi vì thân thông Tướng Quỷ của nàng ta, mà bởi vì đao thuật hung hãn vô song của nàng ta!
Một đao này quá nhanh! Quá tuyệt! Quá kinh diễm!
Dường như có một âm thanh vang lên, rồi âm thanh kia lại như không có.
Trước mặt Trọng Huyền Tuân, chỗ đối lập với sống mũi sáng rõ như núi xanh của y, có một vật dạng như viên bảo thạch, tản ra nguồn sáng mỹ lệ, vỡ nát.
Nó tiêu tán như thế, khiến người xem không tự chủ được sinh ra một loại tiếc nuối trong lòng.
Vật mỹ lệ trên thế gian này tàn lụi, luôn khiến người ta sầu não.
Mà đồng thời khi nó vỡ nát, một đường thẳng tắp mà Triều Vũ chém xuống, cũng biến mất.
Hai bên giằng co.
Đây cũng là môn thần thông thứ ba mà Trọng Huyền Tuân chưa hề lộ ra trước mặt người khác!
Cho tới nay, Trọng Huyền Tuân chỉ vận dụng Trọng Huyền và Nhật Luân, mà đây cũng là hai môn thần thông y đã sớm bày ra trước mặt người khác. Nhưng bây giờ tất cả mọi người biết, y lấy tu vi Thiên phủ tấn thăng lên Ngoại Lâu, có năm thần thông trong người!
Giờ phút này.
Trọng Huyền Tuân áo trắng như tuyết, và Triều Vũ tóc dài buộc lại, đối lập bốn phía.
Đao của Triều Vũ vẫn giấu ở sau lưng, phảng phất như chưa từng chém ra. Ánh mắt nàng ta lộ ra kinh ngạc trong một giây, hiển nhiên không hề nghĩ tới, tàng đao mười năm của mình lại có thể bị cản lại.
Nhưng thân thể của nàng ta đã phản ứng kịp trước cả ý thức, mà vội vàng tung người, lui lại.
Ánh mắt Trọng Huyền Tuân cũng lộ vẻ kinh ngạc, y cùng không ngờ tới, nữ tướng quân không quá thu hút này, lại có thể chém ra một đao làm nát thần thông bảo mệnh của y.
Nhưng phản ứng của y lại càng nhanh.
Năm ngón tay nắm lại, lực hút mạnh mẽ kéo Triều Vũ về trong nháy mắt.
Mà một tay y lại bắt lấy Nhật Luân, không chút do dự đập trúng trán Triều Vũ!
Trong máu tươi vẩy ra, cả người Triều Vũ bị hất văng ra ngoài.
Thể phách mạnh mẽ có được bởi Tỉnh quang tôi thể và bí thuật phòng hộ vận chuyển trước khi Nhật Luân tới, khiến nàng ta không bị đập chết tại chỗ, nhưng cũng đã mất đi khả năng tự điều khiển trong vài giây ngắn ngủi.
Nhưng vào lúc này, bóng roi Cản Sơn Tiên màu xám trắng rít gào lao đến, chặn ngang trước thân thể bay ngược của Triều Vũ.
Bảo Bá Chiêu đã đuổi tới!