Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1491 - Chương 1491: Từ Là Nhân Gian Thứ Nhất Lưu (6)

Chương 1491: Từ là nhân gian thứ nhất lưu (6)

Đây là Trọng Huyền Tuân đã nương tay, nếu không lần này nàng ta đã chết rồi —— không cần thiết giết người trong loại so đấu này. Hơn nữa, có nhiều cường giả đang xem như vậy, họ không có khả năng nhìn thiên kiêu bị giết.

Mặc dù không chết, tự tôn của cường giả cũng không cho phép Triều Vũ tham dự chiến đấu nữa.

Cho nên hiện tại, chỉ còn lại Bảo Bá Chiêu.

Trọng Huyền Tuân quay người lại. Cho dù không nhìn rõ lắm, y vẫn đối mặt với Bảo Bá Chiêu.

Trong sự bao phủ của thần thông Vô Quang, rất nhiều người trên hai bên đài cao đều không thể nhìn thấy hư thực bên trong sân chiến đấu.

Nhưng Khương Vọng lặng lẽ nắm chặt Hồng Trang Kính, lại "xem" cả cuộc chiến đấu rất rõ ràng.

Nhìn thấy nam tử áo trắng tuấn lãng kia, và Bảo Bá Chiêu mở thiên nhãn trên trán đứng đối mặt nhau.

Khương Vọng không nhịn được tự hỏi mình trong lòng, đây chính là Trọng Huyền Tuân, tu sĩ Thiên phủ mà mình dự định khiêu chiến tại Nội Phủ Cảnh trước đó sao?

Nếu giải phóng hết thảy, lấy tổ hợp Thanh Văn Tiên Thái, thêm vào Lạc Lối, phải chăng hắn sẽ có cơ hội chiến thắng?

Đồng thời, thông qua Hồng Trang Kính, hắn cũng quan sát được, Lôi Chiêm Càn đã cầm lôi quang trong tay. Hiển nhiên dưới sự ảnh hưởng của thần thông Vô Quang này, hắn ta rất không có cảm giác an toàn.

Mà Thôi Trữ kia vẫn đứng bất động lạnh lẽo, đường như có thể thích ứng hoàn cảnh của Vô Quang.

Còn Kế Chiêu Nam... y vẫn giữ tư thế thả lỏng.

Khương Vọng nâng cao đánh giá với Thôi Trữ trong lòng lần nữa, đề cao sự coi trọng.

Mà trận chiến đấu còn đang tiếp tục...

Dưới tình huống Tạ Bảo Thụ và Triều Vũ liên tiếp thất bại, ý chí chiến đấu của Bảo Bá Chiêu vẫn chưa suy sụp.

Thậm chí, ngay khi Triều Vũ ngã xuống, y lập tức phát động tiến công!

Bắt đầu từ khi chiến đấu cho đến giờ, đánh sống đánh chết, Trọng Huyền Tuân dĩ nhiên chiếm hết ưu thế, nhưng Bảo Bá Chiêu y cũng không hao tổn chút nào.

Trọng Huyền Tuân rõ ràng tránh y mà chiến đấu, chắc hẳn cũng rõ ràng thực lực của y. Đây là sự tôn trọng giữa cường giả.

Đây là trận quyết đấu sau cùng ở nơi đây.

Mà át chủ bài chân chính của Bảo Bá Chiêu ở chỗ, y đã nhìn rõ thứ Trọng Huyền Tuân cậy vào để hành động tự nhiên trong phạm vi Vô Quang.

Cho nên...

Con mắt dựng thẳng giữa lông mày, Thiên Mục mở rộng!

Ánh sáng thần phạt màu vàng rực rỡ cũng ảm đạm trong phạm vi của Vô Quang.

Nhưng uy năng chưa từng giảm xuống!

Đồng thời, Trọng Huyền Tuân không thể lập tức nhìn thấy đòn tấn công của y. Chỉ vẻn vẹn thông qua phản ứng ngược của thần thông Trọng Huyền, Trọng Huyền Tuân không có khả năng tránh được Ánh Sáng Thiên Phạt!

Trong tầm mắt của Bảo Bá Chiêu, y rõ ràng nhìn thấy, thời điểm thần phạt gần phủ xuống, thân hình Trọng Huyền Tuân mới bỗng nhiên khẽ động, nhưng không tránh kịp!

Một sự vật như viên bảo thạch lại tan võ lần nữa. Vật tốt đẹp tan biến, Trọng Huyền Tuân vô hại.

Lần thứ ba... Đây là lần thứ ba thần thông bảo mệnh của Trọng Huyền Tuân phát huy tác dụng.

Trọng Huyền Tuân cất bước nhảy lên trời, áp sát Bảo Bá Chiêu với tốc độ cực kỷ khủng khiếp.

Con mắt dựng thẳng của Bảo Bá Chiêu lập tức chớp mắt, ánh sáng Thần phạt phát ra lần nữa.

Mất đi tầm nhìn, dù tốc độ của Trọng Huyền Tuân kinh người đến thế, y cũng không có khả năng lừa dối phán đoán của Bảo Bá Chiêu.

Ánh sáng Thần phạt lại đánh trúng đối thủ chính xác một lần nữa.

Bốp.

Vẫn là một vật như viên bảo thạch tan vỡ, ngăn cản được tổn thương trí mạng vì Trọng Huyền Tuân.

Sao có thể còn có nữa! ?

Đây đã là lần thứ tư!

Chẳng lẽ thần thông có thể vô hạn tiêu hao? Trên đời này, thần thông như vậy sao có thể tồn tại!

Nhất định có mức giới hạn.

Bảo Bá Chiêu chắc chắn thần thông bảo mệnh nhất định có mức giới hạn, nhưng vẫn không thể kiềm chế sinh ra cảm xúc nôn nóng trong lòng. Điều này dẫn đến ánh sáng thần phạt tiếp theo của y... rơi vào khoảng không!

Không thể như vậy! Trận chiến đấu còn chưa kết thúc!

Ổ phía tây bầu trời sao xa xôi, có ánh sao lóe lên.

Một chiếc chuông nhỏ trong Tàng Tỉnh Hải bỗng nhảy ra, lay động nhẹ nhàng!

Keng!

Chuông này không phải là pháp khí, đang nhuộm dần cảnh báo một chữ "Sát" !

Bảo Bá Chiêu kiêm tu nho và tu thương, nhưng khi thành lập tỉnh lâu, y lấy nho gia làm căn bản, lấy "Tín" của Thanh Long, "Đức"

của Chu Tước, "Nhân" của Huyền Vũ, "Sát" của Bạch Hổ.

Theo một ý nghĩa nào đó, bốn chữ "Tín, đức, nhân, sát" chính là đạo tiêu của y.

Trên lý luận, Tàng Tinh Hải chia làm bốn phương, tương đối với đôi tay và đôi chân, nhưng lại không có quan hệ đối ứng hoàn toàn. Bởi vì tay chân ở hai bên thân thể khác nhau, mà trên thực tế, Tàng Tinh Hải lẫn lộn cùng nhau.

Bảo Bá Chiêu gõ vang cảnh báo trong lòng, để mình tỉnh táo, tự kiềm chế, giữ vững đỉnh cao.

Chuông báo vừa vang lên, toàn bộ những nôn nóng, lo lắng, lo được lo mất đều tiêu tan, không còn hình bóng.

Bảo Bá Chiêu đầu óc minh mẫn, khóa chặt Trọng Huyền Tuân đang di động với tốc độ cao một cách chuẩn xác, thiên nhãn ở mi tâm mở rộng, Ánh Sáng Thiên Phạt tái phát!

Lại một lần nữa... Lại một lần nữa, y nhìn thấy sự vật như bảo thạch kia tan võ.

Trọng Huyền Tuân né tránh được tổn thương gần như phải chết lần thứ năm!

Bảo Bá Chiêu đã cảm thấy Thiên Mục sắp nứt, biết mình đã tiếp cận giới hạn, nhưng nương theo dư âm của tiếng vang cảnh báo, y vẫn giữ vững tỉnh táo, thử khóa chặt lần nữa.

Nhưng áp lực như vô tận, đột nhiên đè ép toàn thân y.

Trong tiếng gió gào thét, Nhật Luân ở phía đối diện đập đến.

Ầm ầm, càng như tiếng sấm.

Đôm đốp!

Bảo Bá Chiêu quét ngang một roi Cần Sơn Tiên, phát ra tiếng nổ giòn vang, mang theo ảo ảnh dãy núi, quất về phía đối thủ. Bảo Bá Chiêu không tránh kịp, nhưng cũng không chịu yếu thế, trực tiếp lấy tổn thương đổi tổn thương.

Ầm!

Hai bóng người trùng nhau trong nháy mắt.

Bảo Bá Chiêu ngửa mặt té xuống, máu tươi vẩy ra!

Trong nháy mắt cực kỳ ngắn ngủi vừa rồi.

Trọng Huyền Tuân thao túng lực hút và lực đẩy mấy trăm lần, thành công kéo dài tốc độ Cản Sơn Tiên của Bảo Bá Chiêu, đồng thời tăng lên tốc độ Nhật Luân của mình.

Kết quả là Nhật Luân đập trúng trán đối thủ, Cản Sơn Tiên của Bảo Bá Chiêu lại đánh trượt!

Một chân Trọng Huyền Tuân giẫm lên trên người Bảo Bá Chiêu té ngửa, trực tiếp giẫm y lên mặt đất, đạp tan tất cả phản kháng của y, đồng thời thả lỏng tay!

Nhật Luân rơi xuống, tiếng ầm vang lên!

Nhìn tư thế kia, y như muốn đập Bảo Bá Chiêu thành thịt nát.

"Thắng bại đã rõ!" Một giọng nói hô lên ở bên ngoài.

Toàn bộ "bóng đêm" của Vô Quang bị âm thanh này vạch ra...

Đó là giọng nói của quốc tướng Đại Tề, Giang Nhữ Mặc.

Bình Luận (0)
Comment