Hơn nữa, hắn ta lại dùng thương đâm quốc quân Đại Tề trước Thái miếu có ý nghĩa trọng đại, ngay trên "Lễ Đại Sư", ngay trước mặt văn võ bá quan Đại Tề, dân chúng đang xem trận chiến!
Đây là loại hành vi điên cuồng đến dường nào?
Khương Vọng phản ứng cực nhanh, lập tức mở ra Thanh Văn Tiên Thái, dùng tay bắt một cái, đã chôn vùi tiếng nói của Thôi Trữ, khiến âm thanh kia không cách nào tiếp tục lan truyền.
Nhưng người nên nghe được, cũng đã nghe được rồi. Người không nghe được, tất nhiên cũng có thể biết sau đó...
Chẳng qua là mất bò mới lo làm chuồng thôi.
Cùng lúc đó, Khương Vọng một chân dấu ấn đạp nát mây xanh, bày ra tốc độ nhanh nhất của mình mà không chút che giấu, tới gần bóng lưng của Thôi Trữ cực nhanh.
Trong một tấc vuông, Bình Bộ Thanh Vân!
Tất cả chuyện này nói thì chậm, nhưng thật ra đã xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Thôi Trữ vừa đối mặt với Khương Vọng liền lui lại, càng lùi càng nhanh, sau đó dùng mũi thương đâm quốc quân Đại Tề.
Vung ra lao Thôi Trữ, còn chưa xông ra quảng trường, bỗng nhiên vừa quay người, đã chạm vào ánh mắt của Khương Vọng.
Nét mặt của hắn ta điên cuồng, có một loại thành kính hướng thánh trong ánh mắt của hắn ta.
"Ta không tiếc!"
Đây là âm thanh của hắn ta, âm thanh bị Khương Vọng cấm truyền bá, nhưng rơi vào trong tai Khương Vọng.
Thân thể Thôi Trữ còn đang không ngừng tan rã, vỡ vụn cực nhanh.
Máu thịt của hắn ta, thần hồn của hắn ta, tuổi thọ của hắn ta, vận mệnh của hắn ta... Cuộc đời của hắn ta!
Hết thảy... hết thảy, đều vỡ vụn, tan hết.
Kengt Trong tiếng ngâm khẽ của Trường Tương Tư bên, trường kiếm của Khương Vọng xet qua!
Nhưng hắn ta đã chết rồi.
Hoàn toàn chết đi.
Trưởng kiếm chém võ Thôi Trữ, lại giống như chưa từng chém được cái gì.
Mà mũi thương màu tro tàn kinh khủng, không ngừng xoay tròn, không ngừng tăng tốc, còn chưa tới gần được bậc thêm màu đỏ, đã im hơi lặng tiếng sụp đổ.
Đại thái giám Tii Lễ Giám Hàn Lệnh vẫn đứng, giấu tay trong tay áo, mặt không chút biểu cảm, giống như từ đầu đến cuối chưa từng ra tay.
Mà hiện trường lặng ngắt như tờ!
Toàn bộ quảng trường trước Thái miếu, không hề có một âm thanh nào!
Điều này không liên quan đến đạo thuật khống chế âm thanh của Khương Vọng.
Mà thật sự là tiếng hít thở cũng ngưng lại!
Đương nhiên càng không có ai nói chuyện.
Ai dám nói chuyện vào lúc này?
Một khi không tốt, chuyện hôm nay sẽ diễn biến thành tai hoạ to lớn.
Đừng nhìn Tề Đế không tiếc ban thưởng cho người mới, nhưng khi ông hung ác lên, cũng tuyệt đối không có chút thương hại nào.
Rất nhiều năm trước, có người đánh giá đương kim Tề Đế như vậy, nói ông ta chính là hùng chủ cái thế"—— "Bất kể ban ân hay xử phạt, đều không hơn được nữa vậy!"
("hùng chủ cái thế: vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất hơn người)
Rất nhiều người chỉ thấy Tề Đế ân sủng tột đỉnh, hạng người tài cao có thể một bước lên trời tại Tể Quốc, lại thường thường coi nhẹ, hình phạt cũng "tột đỉnh" !
Khô Vinh Viện có phân viện trải rộng lãnh thổ Tề Quốc năm đó, chỉ còn lại một đống đổ nát trong thành Lâm Tri thế nào?
Những nơi còn lại, đến cả đống đổ nát cũng không còn!
Phế thái tử Khương Vô Lượng, từng được ân sủng vô biên. Mỗi lần Tề Đế xuất chinh, đều cho phép hắn ta giám quốc, thậm chí thời điểm mình trong triều, cũng thường để Khương Vô Lượng xử lý việc quốc gia.
Nhưng sau khi mất đi ân sủng thì sao?
Cái gọi là "vây cánh" của phế thái tử năm đó gần như bị giết sạch.
Mà Khương Vô Lượng bị giam vào Thanh Thạch cung từ năm Nguyên Phượng thứ ba mươi lăm, đến bây giờ, là năm Nguyên Phượng thứ năm mươi lăm. Trong thời gian hai mươi năm ròng rã, Thiên tử chưa từng gặp hắn ta một lần! Đây là con ruột của Hoàng đế bệ hạ, đứa con trai đã từng có tình cảm sâu đậm nhất.
Ngày hôm nay, tại trận so võ trước ngai, trong ngày lễ lớn tuyển chọn thiên kiêu cho quốc gia, lại có một vị thiên kiêu trong đó, mưu phản đâm quốc quân? !
Nếu truy cứu tiếp việc này.
Một người đầu tiên, thống soái quân Tù Điện Tu Viễn, cần phải bị cách chức, đợi điều tra, không chừng đến cả mạng cũng không giữ nổi.
Mà người trung gian đẩy Thôi Trữ lên danh sách đến tận đây...
Các vị quan viên tuyển chọn một đường trong quân, thậm chí cả người tự tay chọn ra Thôi Trữ trong Chính Sự Đường, toàn bộ đều phải gánh vác trách nhiệm.
Trách nhiệm này... không ai có thể gánh vác được!
Tề đế đang ngồi trên long ở, không ai có thể nhìn thẳng ông ta, cũng bởi vậy, không ai có thể thấy rõ nét mặt của ông ta.
Ông ta vốn cũng không lộ vẻ gì.
Tâm tư của Đế vương, uyên thâm như biển.
Ông ta không mở miệng, không ai dám lên tiếng.
Cho nên ông ta mở miệng.
Ông ta lạnh nhạt nói: "Thanh Dương Trấn Nam có công hộ giá.
Công lao này, trẫm ghi nhớ cho ngươi, đợi đến sau Hoàng Hà Hội, lại cùng ban thưởng."
Đây chẳng những không phải keo kiệt, trái lại, còn là ân vinh cực lớn.
Công lao bắt giết một thích khách Nội Phủ Cảnh nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng chỉ là chuyện như vậy thôi. Thật ra Khương Vọng không thể ngăn cản Thôi Trữ, mà Thôi Trữ vốn không khả năng đến gần người Tề Đế.
Nhưng Khương Vọng lập tức chặn đường Thôi Trữ, lại rất quả quyết ngăn cách âm thanh, giảm xuống ảnh hưởng của sự kiện ám sát. Cách xử trí quả quyết này, không thể nghi ngờ, thêm rất nhiều điểm cho hắn.
Tê Đế lựa chọn nhớ kỹ phần công lao này, cũng báo lại mong đợi với Khương Vọng.
Một khi Khương Vọng có thể lập được công lớn tại Hoàng Hà Hội, hai việc chồng lên nhau, rất có thể làm cho Khương Vọng vượt qua một vài giới hạn vốn khó mà vượt qua lúc đầu trong một lần này —— hắn mới vào Tề Quốc hai năm này, cuối cùng không đáng tin cậy bằng những con cháu thế gia như Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, cũng rất khó chiếm được sự tin tưởng bằng bọn họ. Cho nên thật ra có vài ngưỡng cửa là tồn tại vô hình, nhưng lại rất khó vượt qua.
Nhưng cũng có ngoại lệ ——không thấy được năm đó Tề Võ Đế phục quốc, bao nhiêu dòng họ không có tiếng tăm gì lại hiển hách từ đây sao? Có vài dòng họ theo chân Tề Võ Đế cùng đến Tề Quốc, bởi vì công lao phục quốc, mà cũng trở thành người hiển quý của Tề Quốc.
Khương Vọng thu hồi Sát Sinh Đinh còn đang trôi nổi trên không trung, bỏ lại kiếm vào vỏ, chắp tay hành lễ, nói: "Vi thần chỉ là làm việc thuộc bổn phận, không dám kể công."
Hắn là Thanh Bài tứ phẩm của Tề Quốc, nói ra, truy bắt kẻ phạm tội cũng quả thật là chức trách.
Đại Tề Hoàng đế nói: "Khương ái khanh, ngươi rất tốt. Trẫm không nhìn lầm ngươi"
Ông ta nói không nhìn lầm, dĩ nhiên là chỉ một chuyện ban thưởng áo tím trong Đông Hoa các lần trước.
Không đợi Khương Vọng đáp lời bày tỏ lòng trung thành, ông ta lại đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết, vì sao kẻ tặc này biết rõ không thể làm, mà vẫn muốn đâm trẫm vào hôm nay không?"
Khương Vọng dè dặt nói: "Thần... không biết"
Hắn đương nhiên hiểu rõ, vấn đề này, Hoàng đế không chỉ đang hỏi hắn.
Đồng thời, hắn quả thực cũng không biết đáp án.
"Các khanh có biết không?" Tề đế lại nhìn về phía những bách quan huân quý kia.
Trên đài cao, văn võ bá quan đưa mắt nhìn nhau. Đối với loại câu hỏi cực kỳ nguy hiểm này, tạm thời không ai dám mở miệng trước.
Nhưng Hoàng đế tự cho ra đáp án.
Ông ta cười lạnh: "Hắn muốn bắt chước chuyện xưa Hoài Đế Tần quốc!"
Những bách quan huân quý như bị cố định, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Thậm chí, Khương Vọng còn nghe thấy, âm thanh có người hít sâu một hơi. Có thể thấy được trọng lượng lời nói này của Tê Đế.
Nhưng hắn nghe mà không hiểu...
Câu chuyện xưa Hoài Đế Tần quốc gì cơ?
Sau Siêu phàm, tu hành mỗi ngày, mà hắn còn ngại không đủ thời gian, đương nhiên là không có thời gian đi đọc lịch sử. Trước Siêu phàm, hắn quả thật đọc một vài cuốn sách, nhưng còn chưa đủ thuộc lòng lịch sử các quốc gia trong thiên hạ.
Tề đế hiển nhiên phát hiện sự mờ mịt của Khương Vọng, nhạt giọng nói: "Thái tử, ngươi là Thái tử, giải thích cho Khương khanh đôi chút đi"
Bài kiểm tra ở loại trình độ này đương nhiên không làm khó được Thái tử, nhưng đứng ra nói chuyện vào giờ khắc này, thực sự là một chuyện nguy hiểm.
Khương Vô Hoa vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, vẫn quy củ đứng dậy, sau khi hành lễ, mới nói: "Vào thời kì Tân Hoài Đế, có tôn thất Doanh Chương muốn làm phản, trù trừ, do dự. Đến tháng sáu năm đó, có triều thần che mặt, đâm Hoài Đế tại đường đi của đế vương. Từ đó, thiên hạ đều biết triều chính bất ổn, Hoài Đế đã mất hết lòng dân. Thế là Doanh Chương dấy binh, giết Hoài Đế tại Hàm Dương cung. Cùng năm, hắn đăng cơ, là Tần Tuyên Đế...
Tần Vương thất hôm nay, chính là một chỉ này"
Khương Vọng nghe mà chấn động trong lòng.
Mà Tề đế đứng dậy, đứng ngay trước ghế rồng, quan sát tất cả thần dân, dùng âm thanh không nghiêm nghị lắm mà hỏi —— "Ai có tâm này?"
Bịch!
Khương Vô Hoa lập tức quỳ xuống, trán dán sát mặt đất.
Từ đài cao nhất trên bậc thềm màu đỏ, từ các vị hoàng tử, hoàng nữ, đến văn võ bá quan, dòng họ huân quý. Thậm chí cả bình dân bách tính.
Tất cả mọi người đều quỳ sát mặt đất!