Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1500 - Chương 1500: Ngài Hài Lòng Là Được--.

Chương 1500: Ngài hài lòng là được--.

Phải nói thời điểm đương kim Tề Đế tin tưởng một người, thì thật sự là "Ân sủng tột đỉnh".

Cho dù hôm nay tức giận như vậy, ông ta vẫn có thể cho Khương Vọng cơ hội trình lên lời khuyên ngăn, thậm chí không so đo hắn mạo phạm.

Giờ phút này nhìn ba vị "Quốc chỉ thiên kiêu" này trên sân, ông ta thỏa mãn nói: "Quốc gia có thiên kiêu, trẫm không thể không thưởng. Hàn Lệnh!"

Hàn Lệnh tiến lên một bước, lên tiếng nói: "Nay ba người Kế Chiêu Nam, Trọng Huyền Tuân, Khương Vọng, ban thưởng mỗi người một bộ bí thuật hoàng triều, tự chọn trong cùng đẳng cấp!

Ban thưởng một pháp khí trong khi của Thiên tử, tự chọn trong cùng đẳng cấp!

Ngoài ra, ba ngày sau đốt hương, mời đến 'Ôn Tuyền cung; coi là thiên dục"!

Năm ngày sau, lại đi Đài Điểm Tướng, để cường giả chỉ điểm kỹ nghệ chiến đấu, trong vòng năm ngày!

Mong các khanh nỗ lực, chuẩn bị cho trận chiến đấu ở đài Quan Hà. Khâm thử!"

Cho dù là bí thuật hoàng triều hay là pháp khí trong kho của Thiên tử, đều cực kỳ trân quý.

Mà Ôn Tuyền cung, đài Điểm Tướng, càng là nơi rất nhiều người tha thiết ước mơ. Chớ nói chỉ cường giả mà Thiên tử phái ra chỉ điểm kỹ nghệ chiến đấu, lại nên có cấp bậc gì?

Đây mới chỉ là xuất chinh đài Quan Hà, vẫn chưa giương cờ!

Ân thưởng của Thiên tử quả thật là tột đỉnh.

Khương Vọng, Trọng Huyền Tuân, Kế Chiêu Nam cùng nhau hành lễ, người máu chảy đầu rơi, cũng thật sự nói không nên lời nào nữa.

Sau khi Hàn Lệnh tuyên chỉ, Tê Đế mới giơ tay lên, ra hiệu "Lễ Đại Sư" kết thúc.

Thế là Hoàng đế Hoàng hậu di giá, mấy vị hoàng tử, hoàng nữ đi theo.

Mà văn võ bá quan, cũng tan đi theo thứ tự.

Duy chỉ có Hàn Lệnh, đi đến trên quảng trường, nói với ba người Khương Vọng: "Về bí thuật Hoàng triều và pháp khí trong kho của Thiên tử, bất cứ lúc nào trong vòng mười ngày này, các ngươi đều có thể tới lấy. Không bằng về trước suy nghĩ kỹ xem chính mình cần gì"

Kế Chiêu Nam nhẹ gật đầu.

Nói thật, hai thứ này không có lực hấp dẫn quá lớn với y. Làm đệ tử của quân thần, tất cả những gì y muốn, cần, thì đều có cả.

Trọng Huyền Tuân thì mỉm cười nói: "Làm phiền công công"

Thân là con trai trưởng của Trọng Huyền thị, y cũng không thiếu cái gì.

Duy chỉ có Khương Vọng, thành khẩn nắm chặt tay Hàn Lệnh, xúc động nói: "Ta nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ!"

Hàn Lệnh:...

"Các vị đều là thiên kiêu của quốc gia, là kiêu ngạo của Đại Tề ta, Hàn mỗ sẽ đốt hương mà đối đãi" Gã cười nói.

Rất bình tĩnh rút tay về, quay người rời đi.

Kế Chiêu Nam cười với Khương Vọng, sau đó cũng không nhìn Trọng Huyền Tuân một lần, tự rời đi.

Trọng Huyền Tuân đánh giá Khương Vọng, giống như mới quen biết hắn: "Có phải chúng ta từng gặp rồi không?"

Không thể không nói, khi loại nhân vật có một không hai thành Lâm Tri, đối ngươi bày tỏ thái độ thân thiết, loại mị lực kia gần như không thể kháng cự.

"Đương nhiên! Tại năm ngoái ngoài Tắc Môn, ta và Khương Thanh Dương đã tiễn ngươi tới!" Giọng nói của Trọng Huyền Thắng vang lên hợp thời, mặt mũi tràn đầy tươi cười: "Huynh trưởng phá quan mà ra, phong thái chiếu rọi mọi người, thật khiến ngu đệ vui vẻ! Những tổn thương phải chịu trên chiến trường Tề Dương, dường như đều đáng giá!"

Khương Vọng không nói gì...

Chút tổn thương ngươi đã chịu kia, bây giờ ngươi còn tìm được trên người sao?

Trọng Huyền Tuân cũng cười.

Lúc y không cười, là cây ngọc đón gió. Lúc y cười, là hoa lê nở rộ khắp cây.

"Ngươi đối xử tốt với vi huynh, vi huynh đều nhớ. Thật không biết nên hồi báo thế nào!"

Trọng Huyền Thắng cười càng xán lạn, cười đến con mắt cũng không thấy đâu: "Nhường vị trí gia chủ cho ta, thi thế nào?"

Dù là Trọng Huyền Tuân có một không hai thành Lâm Tri, cũng không thể tiếp được lời nói trong chốc lát, còn cho rằng mình nghe lầm: "A?"

Sao lại có loại lời nói nhảm này không chút ý nghĩa này! ?

"Ta nói" Trọng Huyền Thắng không ngại phiền phức, cười nói:

"Huynh trưởng không biết báo đáp thế nào, không bằng nhường vị trí gia chủ cho ta. Chúng ta đây cũng một giai thoại!"

Trọng Huyền Tuân im lặng một lát, đưa tay vỗ bả vai Trọng Huyền Thắng: "A Thắng, ngươi nỗ lực nhiều hơn đi"

Lời này y không tiếp nổi đi, nên dứt khoát không tiếp nữa. Bày tỏ sự cổ vũ với Béo đệ đệ một phen, y liền quay người rời đi.

Trọng Huyền Thắng hô sau lưng y: "Huynh trưởng, không vội, bây giờ ngươi vừa ra ngoài, còn không hiểu rõ tình huống, đừng ngại từ từ cân nhắc! Ta còn rất trẻ, có thể chờ được!"

Trọng Huyền Tuân cũng không quay đầu lại, chỉ cần cầm sách, vẫy tay về phía sau, cười nói: "Vậy ngươi chậm rãi chờ đi!"

Trọng Huyền Tuân đi ra ngoài, Trọng Huyền Minh Quang mừng khấp khởi đến gần: "Hôm nay biểu hiện không tệ, không làm mất mặt cha con!"

Trọng Huyền Tuân duỗi ngón đè lên trán, hơi bất đắc dĩ: "Ngài hài lòng là được"

"Hài lòng, hài lòng" Trọng Huyền đại gia đầy mặt hồng hào:

"Đúng rồi, đường đệ của con có nói gì với con không?"

Không thể không nói, hai cha con này đi cùng với nhau, lại thật sự là kẻ già tuấn lãng, thiếu niên phóng khoáng, trông vô cùng cảnh đẹp ý vui.

"Lên tiếng chào hỏi" Trọng Huyền Tuân thuận miệng nói.

"Con phải cần thận một chút, tiểu mập mạp này, có rất nhiều tâm tư quỷ quái" Trọng Huyền Minh Quang tích cực tố cáo: "Nếu không có cha nhìn giúp con, chút gia nghiệp này của con sẽ bị chuyển sạch"

Tắc Hạ Học Cung chính là nơi phi phàm, khu vực mà bậc thiên kiêu như y bế quan tiềm tu lại càng khác biệt, tuyệt đối không liên hệ với bên ngoài, cũng không có khả năng tiếp xúc những giảng sư trực luân phiên bình thường kia.

Hơn nửa năm y ở Tắc Hạ Học Cung, là hơn nửa năm chân chính ngăn cách với đời. Cho nên chợt nghe xong, y còn hơi kinh ngạc.

"Không phải ta đã sắp xếp người giúp đỡ quản lý rồi sao?"

Trọng Huyền Minh Quang trợn mắt: "Đừng đề cập nữa, kẻ kia chỗ nào cũng không được, một kẻ mãng phu!"

Trọng Huyền Tuân:...

Lời phàn nàn đến từ cha ruột, y thật sự không tiện nói gì lắm.

"Chà! Đây đều là chuyện nhỏ." Trọng Huyền Minh Quang khoát tay: "Con xuất quan thì dễ làm rồi. Có một việc đứng đắn giao cho con, tòa nhà riêng ở thành bắc của ta sắp xây dựng thêm, hàng xóm chết sống không đồng ý chuyển đi. Con đi nói chuyện chút cho ta. Cha cũng không phải thật sĩ diện, chủ yếu là người trẻ tuổi các con dễ trao đổi!"

*.. Được" Trọng Huyền Tuân bất đắc dĩ.

Cùng lúc đó, có một loại bất an khó hiểu, không biết tới từ đâu.

Đúng rồi.

Y đột nhiên nghĩ đến, sao Vương Di Ngô không đến "Lễ Đại Sư"

hôm nay?

Cho dù kẻ này còn rèn luyện cực hạn mới tại Đằng Long Cảnh, dù ý chỉ Thiên tử triệu mình sớm xuất quan hạ bất ngờ, thì hắn ta cũng nên nhận được tin tức tới chứ.

Chẳng lẽ lại bị quân thần sắp xếp đi đâu lịch luyện rồi?

Bình Luận (0)
Comment