Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1506 - Chương 1506: Khoác Áo Cho Tượng Đắp

Chương 1506: Khoác áo cho tượng đắp

Thiên Ý hương có màu xanh, giống như màn quấn trời xanh.

Hương khói nhạt đến gần như không nhìn thấy, nhưng lại tôn tại chân thực, mơ hồ bốc lên sau lưng người này.

Hương khói phóng qua y, lượn lờ trước bức tượng nặn Cửu Phản Hầu đời thứ nhất cao lớn kia —— Đây là một bức tượng nặn có chiều ngang người, ước chừng cao tám thước, thân hình lại không quá cường tráng. Bức tượng nặn này nửa trần trụi, vô số vết thương trên đó. Sở dĩ nói là nửa trần trụi, bởi vì một nửa nó còn khoác áo choàng màu tím.

Năm đó Cửu Phản Hầu chín trận chiến chín lần trở về, kiệt sức mà chết, Võ Đế cởi áo bào xuống, choàng lên thi thể ông ta.

Tượng nặn cung phụng được làm như thế, đại khái là vì kỷ niệm việc này.

Mà người có thể thông suốt, đi tới Điện Hộ Quốc của Thái miếu, lại cũng tế Cửu Phản Hầu ở đây, đương nhiên chỉ có huyết mạch duy nhất của Phượng Tiên Trương thị, Trương Vịnh.

Hay nói cách khác, một người rất có thể không phải là Trương Vịnh.

Khương Vọng vô ý thức nhớ lại lời nhắc nhở của Trọng Huyền Thắng hôm qua—— "Huynh có thể sẽ có phiền phức"

Trong lòng cảnh giác, nhưng hắn không lộ ra trên mặt: "Đã một thời gian rồi"

Từ sau lần chiến đấu tại núi Vân Vụ, bọn họ chưa từng tiếp xúc lại, cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy, cũng chỉ liếc một cái rồi qua.

Trong mấy người đồng thời đi ra từ bí cảnh Thiên Phủ lúc trước, tình cảm của hắn và Hứa Tượng Càn, Lý Long Xuyên càng ngày càng sâu đậm, trái lại, sau khi tiếp xúc với Trương Vịnh mấy lần, thì mỗi người một ngả.

"Tới cúng tế tiên tổ Trương thị ta sao?" Trương Vịnh nói khẽ:

"Ngươi có lòng."

Nói rồi, y tránh ra bên cạnh, nhường vị trí cúng tế cho Khương Vọng.

Cửu Phản Hầu đương nhiên là anh liệt, Khương Vọng sinh lòng tiến đến xem, vốn muốn tế bái một phen.

Ngay sau đó, hắn không nói thêm gì, đi đến trước bàn, lấy ba nén Thiên Ý hương, cùng đốt lửa, sau khi quy củ lễ kính, mới cắm Thiên Ý hương vào trong lư hương.

Rồi lại bái thêm một lần nữa.

Trương Vịnh vẫn đứng bên cạnh, chờ đến khi Khương Vọng đều làm xong một loạt động tác, mới hỏi: "Vì sao ngươi có thể không qua loa một chút nào? Ngươi lại không biết ông ấy, cũng không phải người Tề sinh ra và lớn lên ở nơi này, Phượng Tiên Trương thị hiện tại càng không thể mang đến lợi ích gì cho ngươi... sao ngươi có thể nghiêm túc như vậy?"

Trương Vịnh lúc này, không giống Trương Vịnh mà Khương Vọng từng thấy bất cứ lần nào.

Trương Vịnh trước khi tiến bí cảnh Thiên Phủ, trong dũng cảm lại có chút ngây thơ và nhát gan.

Trương Vịnh sau khi ra bí cảnh Thiên Phủ lại cẩn thận, nội liễm, cũng rõ ràng càng tự tin hơn.

Lúc đó ở núi Vân Vụ, Trương Vịnh đi theo sau thập nhất hoàng tử Khương Vô Khí, nóng lòng ra mặt, sốt ruột lập công, đôi mắt tràn đây dã tâm.

Đây là một bộ chân dung hoàn chỉnh về quá trình nhân vật trưởng thành.

Mà Trương Vịnh trong hai tầng đạo thuật Độc Mộc Thành Lâm và đạo thuật Hoa Hải chồng lên nhau, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin, phức tạp mà thần bí.

Nhưng cho dù là Trương Vịnh nào, cũng sẽ không nói nhiều lời như hôm nay, lại chủ động nói chuyện như thế.

"Tại sao ngươi không nói gì?" Y lại hỏi.

"Ta không cảm thấy câu hỏi của ngươi là một vấn đề. Chuyện thế gian, đều bắt buộc phải có 'vì sao' ư?" Khương Vọng nói: "Cửu Phần Hầu là một người đáng tôn kính, cho nên ta tôn kính ông ấy. Chỉ đơn giản như vậy."

"Ngươi rất chân thành. Thật, ngươi rất chân thành" Trương Vịnh nhìn Khương Vọng, sau đó quay đầu nhìn lại tượng nặn Cửu Phản Hầu.

Y thở dài một hơi: "Đáng tiếc, ta không làm được"

Y dùng một loại giọng điệu kỳ quái, giống như đang nói mơ mà nói: "Cho dù ta thuyết phục mình thế nào, dù ta lừa gạt mình ra sao, ta cũng không có cách nào, tôn kính... bất cứ kẻ nào trong quốc gia này từ tận đáy lòng"

Khương Vọng rất bình tĩnh lui lại một bước: "Cho nên?"

Trương Vịnh dường như đột nhiên lấy lại tinh thần, an ủi: "Ngươi không cần khẩn trương, chúng ta không phải là kẻ địch. Cá nhân ta không có bất cứ thù hận gì với ngươi. Hon nữa..."

Y cười: "Ta không phải là đối thủ của ngươi, không phải sao?"

Khương Vọng đương nhiên không buông lỏng cảnh giác bởi vì y, tay khoác lên trên chuôi kiếm: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ngươi hỏi ta vấn đề này một ngàn lần hay một vạn lần, ta cũng chỉ có một đáp án" Y cụp mắt xuống, nói: "Ta là con cháu của Cửu Phản Hầu, huyết mạch duy nhất may mắn còn sống sót của Phượng Tiên Trương thị, Trương Vịnh"

"Rất kỳ quái." Khương Vọng nhìn chằm chằm y nói: "Hiện tại ta nhớ lại mới cảm thấy rất kỳ quái. Khi ở núi Vân Vụ, ta lại lựa chọn im lặng, không vạch trần điểm đáng ngờ của ngươi. Mà từ lâu như vậy đến nay, ta lại không tiếp tục nhớ tới chuyện này"

Trương Vịnh cười ha ha: "Điều này không có gì quá kỳ quái. Bản tính của ngươi thiện lương, biết thông cảm và đồng tình. Ngươi khi ở núi Vân Vụ, chỉ khuất phục bản tính của ngươi."

"Khi đó ta trúng đồng thuật của ngươi?" Khương Vọng hỏi.

"Khương Thanh Dương, điều đó không quan yếu." Trương Vịnh nói: "Điều quan trọng là ngươi thiện lương"

Khương Vọng suy nghĩ, chậm rãi rút trưởng kiếm ra. Thân kiếm xinh đẹp của Trường Tương Tư ở trong nắng sớm, còn trong suốt hơn cả nắng sớm.

"Ta nghĩ chỉ bởi vì..." Hắn nói: "Khi đó ta còn chưa có dự định định cư ở Tế Quốc, cũng không phải là bổ đầu Thanh Bài."

Trương Vịnh còn đang cười, y cười hỏi Khương Vọng: "Việc trong chức trách?"

"Như vậy lòng trắc ẩn thì sao?" Y hỏi tới cùng: "Thiện lương của ngươi, đồng tình của ngươi, thương hại của ngươi đâu rồi?"

Khương Vọng bình tĩnh nhìn y: "Lòng trắc ẩn của ta sẽ không giao cho sát thủ, thích khách, không giao cho kẻ âm mưu bất chính"

Từ sau chuyện ở núi Vân vụ, mỗi lần Trương Vịnh đều đi vòng qua Khương Vọng đi, có thể không đối mặt, thì tuyệt đối không đối mặt.

Sở dĩ hôm nay người như y lại bại lộ chính mình, không còn che lấp trong lời nói. Khương Vọng chỉ có thể nghĩ đến một lý do, đó là vì y đã hoàn toàn không giấu được nữa.

Vì sao y bỗng nhiên lại không che giấu được nữa rồi?

Chuyện duy nhất mà Khương Vọng có thể liên tưởng đến, chính là vụ án Thôi Trữ đâm quốc quân.

Giữa Trương Vịnh và Thôi Trữ tất nhiên tồn tại một loại quan hệ nào đó!

"Ài" Trương Vịnh cười thở dài một hơi: "Trên thế giới này, người thông minh nhiều lắm. Ngươi lộ ra một sợi lông, bọn họ là có thể đào ra mười tám đời tổ tông của ngươi..."

Y bỗng dưng ngóc đầu, tiến lên một bước: "Đến, bắt ta đi!"

Bình Luận (0)
Comment