Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1508 - Chương 1509: Thế Giới Này, Không Nên Là Như Vậy

Chương 1509: Thế giới này, không nên là như vậy

Trong âm thanh thở khó khăn hộc hộc hộc của Trương Vịnh, đêm tối tản ra khắp nơi.

Khương Vọng đối diện với nó.

Trong nháy mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trương Vịnh.

Khương Vọng sinh ra một loại hiểu ra trong lòng—— Trương Vịnh vốn đã quyết định, hôm nay y phải chết ở đây.

Không phải y đã sớm biết thần thông của Khương Vọng, cũng không phải y có thể xem nhẹ sự ảnh hưởng của Lạc Lối.

Vào thời khắc ấy, thân thể của y quả thực có lựa chọn, đó là một trong rất nhiều lựa chọn đã đặt trước trong bản năng chiến đấu của một cường giả.

Nhưng trong lòng y, chỉ có một loại lựa chọn.

Y chỉ muốn chết một lần, chỉ cầu mong chịu chết, cho nên Lạc Lối mới có thể mất đi hiệu lực!

Thế nhưng... vì sao?

Y không phải là đồng bọn của Thôi Trữ, tới đây mai phục mình sao?

Vì sao lại muốn chủ động chết dưới kiếm của mình?

Khương Vọng có rất nhiều nghỉ hoặc trong lòng.

Mà thân thể Trương Vịnh bỗng nhiên bắt đầu vỡ vụn!

Vỡ vụn giống như Thôi Trữ ngày hôm trước!

Báo động cực lớn sinh ra, Khương Vọng trực tiếp rút ra trường kiếm, đạp nát dấu ấn mây xanh, vội vàng lui lại!

Gần như một bước, hắn đã lui đến cổng Linh từ.

Nhưng Trương Vịnh đã bắt đầu vỡ vụn thần hồn, tuổi thọ, lại không truy kích.

"Hộc hộc, hộc hộc."

Y chỉ phun bọt máu, cười một cách khó khăn.

Dường như y cũng không quyết tuyệt giống Thôi Trữ, cho nên tốc độ vỡ vụn của y không nhanh.

Tay của y, bắt đầu vỡ vụn từ đầu ngón tay.

Mà y nhìn tay mình đang biến mất, ánh mắt đau thương.

Ban đầu Khương Vọng đã quyết định rút khỏi điện Hộ Quốc, đi tìm viện binh bên phía Đế từ. Nhưng không biết sao, bước chân của hắn chậm lại.

"Ngươi xem kìa, ngươi thiện lương."

Trương Vịnh giương mắt lên, nhìn Khương Vọng đã lui tới vị trí cửa, cười thật quái lạ: "Ngươi vẫn có lòng trắc ẩn với ta."

"Ta không quá hiểu" Lúc này tâm tình của Khương Vọng là nghi ngờ. Nếu hôm nay Trương Vịnh đến Điện Hộ Quốc, là vì thay mặt thế lực sau lưng Thôi Trữ đến báo thù hắn, vậy tại sao dưới loại trạng thái này, y còn không ra tay? Đây là trạng thái mạnh nhất của người này, cũng là cơ hội cuối cùng của y.

Hắn hỏi: "Vì sao ngươi lại làm như vậy?"

"Vì sao..." Trương Vịnh nói khẽ: "Đúng vậy, vì sao đây?"

Nét mặt của y thật phiền muộn.

Khương Vọng rõ ràng không biết thân phận chân thật của y, không biết câu chuyện của y, không biết rốt cuộc y muốn làm gì.

Nhưng không biết vì sao.

Hắn lại buồn rầu!

Trương Vịnh lại nhìn về phía Khương Vọng, dùng ánh mắt đau thương của y nhìn về phía Khương Vọng: "Có lẽ ta nên giết chết ngươi trong trạng thái diệt hóa. Giờ khắc này, đó có lẽ là lựa chọn tốt nhất... Nhưng ta không muốn giết ngươi."

Y lập tức lại cười đau thương: "Có lẽ ta cũng không giết được ngươi. Vừa rồi đôi mắt của ta nói với ta... Trên người ngươi, có thần thông rất đáng sợ tồn tại."

Lúc này đôi mắt của y thoạt nhìn bình thường, không có chỗ nào đặc dị.

Nhưng Khương Vọng đã từng gặp đồng thuật của y, biết nó đáng sợ đến dường nào. Đêm hút đi hết thảy kia, đêm tối mang đi kiếm Danh Sĩ Thất Vọng kia...

"Ngươi quả nhiên cùng cùng một bọn với Thôi Trữ." Khương Vọng nói.

Đến lúc này, trạng thái vỡ vụn không khác gì nhau kia đã đủ nói rõ tất cả.

"Thôi Trữ..." Trương Vịnh thì thầm một câu, nhìn Khương Vọng nói: "Khương Vọng, ngươi cũng xuất thân từ tiểu quốc. Có lẽ ngươi hiểu ta"

"Ngươi hỏi ta vì sao."

"Ngươi nói vì sao?"

Y hồi: "Chúng ta cũng là nhi tử, nữ nhi, phụ thân, mẫu thân. Vì sao chúng ta lại chết trong núi, trên đồng ruộng, ở ven đường?

Vì sao quốc dân của chúng ta, nước sôi lửa bỏng, lúc nào cũng phải sống trong sự sợ hãi hung thú?

Vì sao người Tề lại có thể hạnh phúc như thế, người bình thường cũng có thể đi vùng ngoại ô đạp thanh?

Vì sao chiến sĩ của chúng ta chém giết đẫm máu, nhưng vẫn không giữ được tài nguyên chúng ta nên được?

Vì sao chúng ta trả giá nhiều như vậy, mà phần lớn thu hoạch lại bị cường quốc lấy đi?

Vì sao cho dù chúng ta cố gắng thế nào, dù làm gì, dù giao ra bao nhiêu! Cũng không nhìn thấy hi vọng, không nhìn thấy tương lai? !

Khương Vọng bỗng nhiên nghĩ đến Dương Quốc.

Nghĩ đến lão tướng Kỷ Thừa tóc trắng xoá kia.

Lão tướng tóc trắng đã từng thấy bao nhiêu sinh tử rồi?

Thiên Hùng Kỷ thị từ nam đến nữ, lại từ trẻ đến già, cả nhà đều chết trận, cũng không thể cứu vãn vận mệnh diệt vong của tổ quốc.

Hắn lại nghĩ tới thành Tam Sơn.

Nghĩ đến những người máu vẩy trên Ngọc Hành phong kia, nhớ tới Đậu Nguyệt Mi tự cắt đứt con đường tu hành, liên tiếp mở năm phủ, có thần thông Bàn Sơn, mà vẫn không thể làm gì núi kia như cũ!

Hắn đương nhiên cũng nhớ kỹ, yêu tộc già nua mà mình từng nhìn thấy trong tổ thú rừng tùng tại thành Tùng Đào Húc Quốc kia.

Dã thú bị xúc tác thành hung thú, sau khi hung thú khát máu, tàn phá bừa bãi thì dưỡng thành căn cơ.

Sau đó lại lấy yêu tộc sống sờ sờ làm nguyên vật liệu, thúc thành yêu thú, từ đó thu hoạch từng viên, từng viên Khai Mạch Đan.

Màu nền của Khai Mạch Đan mang theo máu.

Cường quốc bắt giữ yêu tộc, phân phối cho tiểu quốc. Tiểu quốc thành lập tổ thú, luyện chế ra Khai Mạch Đan, cống lên cho cường quốc. Thông qua một bộ hệ thống này, cường quốc luôn khống chế được sự trưởng thành của tiểu quốc...

Những chuyện này, Khương Vọng luôn biết.

Khương Vọng tận mắt nhìn thấy tất cả, hắn đã thấy rất nhiều chân tướng liên quan tới Khai Mạch Đan, nhưng hắn không cách nào trả lời Trương Vịnh... vì sao!

Cho nên, hắn chỉ có thể hỏi: "Ngươi là người của quốc gia nào?"

"Ta là người nước nào, không quan trọng. Điều quan trọng là..."

Trương Vịnh nói với giọng căm hận: "Chúng ta muốn khiến tên độc tài Khương Thuật kia biết, Luôn có người hận hắn. Vĩnh viễn có người hận hắn.

Khiến cuộc đời này, hắn không được yên nghỉ.

Khiến hắn vĩnh viễn không thể chân chính tin tưởng bất cứ ai!

Cho nên Thôi Trữ liều chết một lần, cho nên ta!"

Y không nói tiếp.

Tay của y đã biến mất, chân của y cũng đã tan rã.

Khương Vọng im lặng.

Mà Trương Vịnh nhìn rồi nói: "Khương Vọng, ngươi khác những người kia. Ta biết. Ngươi khác bọn họ"

Lỗ tai của y cũng không còn, nhưng ánh mắt y nhìn Khương Vọng... đó là một loại ánh mắt khát khao được tán đồng.

Miệng y nói: "Thế giới này, không nên là như vậy"

Sau đó miệng cũng biến mất.

Bình Luận (0)
Comment