Lúc Khương Vọng đang tu hành.
Trọng Huyền Thắng cũng đang tu hành, trong cốt tủy của hắn ta có sự tàn nhẫn, thiên phú cũng có... trong lần đầu tiên hắn ta chiến đấu với Khương Vọng, liền có thể ung dung chiến thắng Khương Vọng, so về trí tuệ thì tất nhiên cũng là hạng nhất.
Chẳng qua hắn ta lại bị phân tâm vào quá nhiều chuyện.
Giữa hắn ta và Trọng Huyền Tuân có sự chênh lệch rất lớn, muốn không bị phân tâm thì tuyệt đối không thể.
Hắn ta đã làm đến mức tốt nhất rồi.
Ít nhất thì Khương Vọng và Thập Tứ đều cảm thấy như vậy.
Mà Trọng Huyền Tuân đang bị Trọng Huyền Thắng liều mạng đuổi theo kia, hôm nay lại hiếm khi dừng chuyện tu luyện, ở trong viện nói chuyện phiếm với lão gia tử.
Y vẫn mặc một bộ áo bào trắng, tiêu sái ngồi trên thềm đá, cách thêm đá không xa, Trọng Huyền Vân Ba đang nửa tựa trên ghế nằm, tắm ánh nắng mặt trời.
Ánh mặt trời giữa trưa tháng năm, không hề êm dịu.
Chẳng qua dù sao lão gia tử cũng có một thân tu vi, cho nên không hề cảm thấy khó chịu.
Nhưng trên trán Trọng Huyền Minh Quang đang ngồi bên bàn nhỏ cười a a bóp chân cho lão đã sớm lấm tấm mồ hôi...
Trọng Huyền Vân Ba liếc mắt nhìn đứa con trai lớn có danh xưng "Gối thêu hoa" ở thành Lâm Truy này của mình, bất mãn nói:
"Kêu ngươi lúc bình thường luyện chút công phu, bây giờ nhìn xem đã phù phiếm thành cái dạng gì rồi!"
Trọng Huyền Minh Quang vẫn hồn nhiên không hề cảm thấy việc bị chửi mắng trước mặt con mình có gì mất thể diện, cũng chẳng phải lần một lần hai...
Vừa bóp chân hăng say vừa cười nói: "Thật ra con có luyện công mà, chỉ là không làm trước mặt phụ thân mà thôi! Đông luyện Tam Cửu, hạ luyện Tam Phục, thật chứ không hề khoác lác!"
Trọng Huyền Vân Ba nhìn thấy ông ta liền nổi giận, nhưng nhìn thanh niên mặc áo bào trắng đang ngồi trên thềm đá, lão lại có chút an lòng.
"Luyện nhiều một chút, có lẽ gia gia có thể vui hơn một chút"
Nghe đi? Thật biết nói chuyện! Nghe mà hả giận!
Lão gia tử của Bảo gia mặc dù không còn nữa, nhưng mà quay về thế nào cũng phải đốt một phong thư nói cho lão biết!
"Tuân ca nhỉ"
Lão Hầu gia miễn cưỡng nói: "Nữ nhi của Nguyễn giám chính lúc tu hành có một chút khúc mắc, hai ngày nữa ngươi thu xếp một chút thời gian, đến cửa bái phỏng một chút đi"
Trọng Huyền lão gia tử vừa nói xong, bầu không khí trong viện liền xảy ra một chút thay đổi.
Động tác ân cần bóp chân của Trọng Huyền Minh Quang không khỏi chậm lại.
Vốn dĩ tâm trạng của Trọng Huyền Tuân cũng không tệ lắm.
Mặc dù Vương Di Ngô và cha mình "chung tay" chỉ trong vòng thời gian một năm, đã bán sạch sản nghiệp của y. Quả là một chuyện khiến cho người ta đau đầu.
Nhưng tin chiến thắng mà tên kia truyền về từ Kiếm Phong sơn, một phong thư chiến thắng chúc mừng Trọng Huyền Tuân Thiên Phủ kia, vẫn khiến cho tâm trạng y rất tốt.
Hơn nữa hôm nay ba đời tổ tôn trò chuyện vui vẻ, nói về việc nhà vẫn có thể được xem là một niềm vui trong cuộc sống.
Coi như trộm được nửa ngày nhàn rỗi!
Nhưng câu nói này của lão gia tử...
Nguyễn Giám chính mà có thể có giao tình với Bác Vọng Hầu, tất nhiên chỉ có thể là Nguyễn Tù, Giám chính của Khâm Thiên Giám.
Quan Tinh Lâu đại danh đỉnh đỉnh cao nhất Lâm Truy, chính là địa bàn của Khâm Thiên Giám. Tiếng chuông mà mỗi ngày vang lên lúc Tử Cực Điện lâm triều kia đều là do người của Khâm Thiên Giám gõ vang.
Đối với rất nhiều người mà nói, đây là một nha môn vô cùng thần bí. Bọn họ cũng không hề liên quan đến chính sự.
Nhưng người có địa vị chân chính thì đều biết tầm quan trọng của Khâm Thiên Giám.
Chẳng qua nói qua thì cũng phải nói lại, Khâm Thiên Giám có địa vị cao, Giám chính Nguyễn Từ cũng không phải là người mà người bình thường có thể tiếp xúc được. Nếu không phải lão gia tử Trọng Huyền gia chinh chiến cả đời, đức cao vọng trọng thì tử tôn trong phủ cũng chưa chắc có thể có cơ hội đến "chỉ điểm"
cho con gái của Nguyễn Tù.
Nhưng mặc dù là "cơ hội" nhưng không phải ai cũng đều mong muốn.
Trọng Huyền Tuân đang miễn cưỡng ngồi trên thềm đá, tay trái khoác lên gối trái, cầm một quyển sách, nhẹ nhàng rũ xuống.
Bên tai nghe phụ thân và gia gia câu được câu không nói chuyện.
Khuỷu tay phải chống lên đùi phải, đỡ lấy chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, nhìn bầu trời xa xăm mà thất thần.
Bỗng nhiên nghe thấy câu nói đó, chỉ hơi nhếch nhếch khóe miệng, cười khẽ nói: "Ngay cả Nguyễn Giám chính còn dạy không tốt, thì có lẽ đã ngu xuẩn đến mức không thuốc nào chữa nổi rồi.
Tôn nhi cũng không nên uổng phí sức lực thì hơn"
Tay của Trọng Huyền Minh Quang ngày càng chậm hơn...
Mặc dù từ trước đến nay suy nghĩ của ông ta vẫn luôn rất đơn giản, nhưng cũng không phải là kẻ ngu. Hơn nữa đã sống hơn sáu mươi năm, cơ hồ đều chịu sự dạy dỗ của lão gia tử, dáng vẻ tùy mặt lựa lời kia vẫn luôn thể hiện vô cùng thuần thục.
Không khí hiện tại rất nguy hiểm...
Thật ra lão gia tử cũng không lộ ra biểu cảm gì, chỉ không nặng không nhẹ nói một câu: "Quy củ mà tổ tiên truyền lại. Tử tôn cho dù có tiền đồ thế nào, thì cũng nên tôn trọng,"
"Gia gia" Trọng Huyền Tuân thu hồi tầm mắt, dời khuỷu tay đang chống lên đầu gối đi, chuyển quyển sách đang cầm bên tay trái sáng tay phải.
Dưới ánh mặt trời, y cười nói: "Thật ra ta vẫn luôn không hiểu lắm, quy củ là thứ gì?"
"Quy là công cụ để vẽ hình tròn, củ là công cụ để vẽ hình vuông.
Hai thứ công cụ sao có thể trở thành 'quy củ' mà mọi người đều phải tuân theo chứ?"
"Bất kể là quy củ gì thì cũng nhất định đúng hết sao? Dùng quy thì chắc chắn sẽ vẽ ra hình tròn, còn dùng củ thì chắc chắn sẽ vẽ ra hình vuông sao?"
"Trải qua nhiều thế hệ thiên kiêu như vậy! Mỗi thế hệ đều có sự phong tao, mỗi thế hệ đều sẽ có quy củ riêng..."
"Chỉ cần ta đủ mạnh, mạnh hơn mọi người. Thì sẽ có một ngày ta có thể nói..."
Tay trái y cầm lấy sách, vẽ ra một hình tròn trong không trung, cười nói: "Đây mới là hình vuông"
Đình viện này của Bác Vọng Hầu phủ, lúc này thật ra không hề an tĩnh.
Những người hầu xung quanh, ai đi thì cứ đi, ai chăm sóc hoa cổ thì tiếp tục chăm sóc hoa cỏ, tự làm chuyện của mình, giống như chẳng có ai nghe thấy chủ nhà đang nói gì.
Nhưng không khí rốt cuộc cũng có chút ngưng đọng.
Trọng Huyền Vân Ba chinh chiến một đời, uy vọng trong quân cực cao, ngay cả Quân thần Khương Mộng Hùng cũng phải kính lão mấy phần.
Tiền phương thì lão có thể chống đỡ được gia tộc, hậu phương thì lão dạy dỗ ra những hài tử ưu tú. Sau khi Trọng Huyền cự tuyệt dẫn binh, vì để cứu vấn sự tín nhiệm của Tề đế, là lão đã khoác lên người bộ giáp cũ, dùng thân thể đã chẳng còn mấy khỏe mạnh như thời đỉnh cao, chinh chiến vì quốc gia, sát phạt trên chiến trường Tề Hạ.
Nhìn khắp Tề quốc, người có tư lịch tương đương lão cũng không nhiều.
Trong gia tộc Trọng Huyền, lời của lão tất nhiên cũng là nhất ngôn cửu đỉnh. Nói cái gì thì chính là cái đó.
Nhưng Trọng Huyền Tuân, hiển nhiên là một người rất có chủ kiến.
Trọng Huyền Minh Quang là một người phụ thân rất có trách nhiệm, đồng thời cũng là một đứa con thông minh, hiếu thuận, mang hai thân phận này, trong tình cảnh này tất nhiên cũng không thể im lặng.
Ông ta nhất định phải giúp gia tộc Trọng Huyền ổn định, xóa đi không khí mâu thuẫn giữa đôi ông cháu này, muốn dẫn dắt Trọng Huyền gia đi về tương lai tươi sáng lâu dài hơn, giúp cho bản thân có thể càng chơi càng vui hơn... lạc đề rồi.
Tóm lại ông ta muốn ra mặt.