Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh...
Quá nhanh.
Khương Vọng học tập như đói khát kiến thức, cảm giác rằng bản thân còn cần bổ túc rất nhiều phương diện.
Ngẩn ngơ trong chớp mắt, Kế Chiêu Nam và Trọng Huyền Tuân đã xuất hiện ở trước mặt.
Trên đài điểm tướng cao cao, bọn họ lại nhìn thấy nhau một lần nữa.
Từ vẻ mặt chưa thỏa mãn kia, có thể thấy mỗi người đều thu hoạch được không ít.
Đương nhiên Trọng Huyền Tuân đã từng được bồi dưỡng ở trong Tắc Hạ Học Cung, nhưng tu vi, cảnh giới và góc độ hay thậm chí là năng lực dạy dỗ của mỗi người cũng khác nhau.
Sư phụ của Kế Chiêu Nam hiển nhiên rất mạnh, nhưng một ngày quân thần đại nhân bận trăm công nghìn việc, cũng không thể để ý đến mỗi một môn thuật pháp của y mà không bỏ sót chi tiết nào.
Mà sự hiểu biết của Dịch Tinh Thần đối với thuật pháp có lẽ có thể xếp vào vị trí hàng đầu ở toàn bộ Tề quốc.
Chính sự đường để ông ta đến chỉ điểm cũng là hợp lý.
Có điều, người đạt được thu hoạch lớn nhất có lẽ là Khương Vọng.
Nền móng của hắn là không vững vàng nhất, có rất nhiều vấn đề, cũng ít có cơ hội được chân nhân đương thời chỉ điểm nhất.
Trên thực tế, trong thời gian cùng tiến hành chỉ điểm cho ba người, Dịch Tỉnh Thần cũng thực sự dồn nhiều tâm huyết lên người hắn nhất. Đương nhiên cái này không thể cho người khác biết được.
"Được rồi, thời gian ba ngày đã hết. Bài dạy còn lại sẽ để một người khác đến." Dịch Tỉnh Thân phất ống tay áo một cái rồi tiêu sái quay người đi.
Đúng là không để lỡ chút thời gian nào.
Thân là triều nghị đại phu, không biết mỗi ngày phải tham dự xử lý bao nhiêu quốc sự. Có thể đặc biệt dành ra thời gian ba ngày để đến dạy bảo bọn họ, thật sự là rất khó có được.
Sau đó, chỉ thấy một ông lão mập lùn với mặt mũi hiền lành leo lên đài điểm tướng.
"Thúc phụ!"
"Đại soái!"
"Hầu gia!"
Ba tiếng chào gần như vang lên cùng một lúc.
Người đến chính là thống soái Thu Sát Quân của Chiến sự đường, Trọng Huyền Trử Lương!
Hay còn được người đời gọi là Hung Đồ.
Người gọi thúc phụ đương nhiên là Trọng Huyền Tuân, mà vào lúc chiến tranh Tề Dương xảy ra, Khương Vọng từng chinh chiến dưới trướng của ông ta, hơn nữa lúc này lại vừa hay ở trên đài điểm tướng, cho nên hắn mới cất tiếng gọi đại soái.
Mối quan hệ của Kế Chiêu Nam với vị này không thân bằng hai người kia, cho nên chỉ gọi tước vị.
Trọng Huyền Trử Lương xuất thân từ quân ngũ, cho nên tác phong làm việc càng già dặn hơn.
Ông ta hững hờ đảo mắt nhìn một lượt xem như đáp lại. Sau đó lên tiếng: "Hôm nay, ta đến đây chỉ để dạy các ngươi một việc."
Trọng Huyền Trử Lương cười tủm tỉm nói tiếp: "Giết người."
Rõ ràng ông ta cười rất ôn hòa, khuôn mặt cũng là kiểu hiền lành.
Nhưng hai chữ cuối cùng kia vừa dứt...
Khiến ba vị thiên kiêu Tê quốc chợt cảm giác như đang nhìn thấy một mảnh núi thây biển máu đỏ chói lọi trước mắt, phong thái hào hùng biết bao!
Trọng Huyền Trử Lương dựa vào tu vi Thần Lâm tuyệt đỉnh đến đây dạy ba vị thiên kiêu Tề quốc, tất nhiên là bởi vì Hùng Đồ mới là "người lành nghề" ở trên phương diện "giết người" !
Ông ta hiểu rõ làm thế nào để giết người hơn bất kỳ một vị triều nghị đại phu nào trong Chính sự đường, cũng như bất kể một vị thống soái nào của Cửu Tốt trong Chiến sự đường.
Dù ông ta chỉ mới Thần Lâm, nói ra thì giống như chỉ cùng cảnh giới với Kế Chiêu Nam!
Cái tên Đông vực Đệ nhất Thần Lâm của ông ta... cũng là giết mà ra! "Dạy giết người như thế nào? Nói ngàn lần, cũng không bằng trực tiếp giết một người!" Trọng Huyền Trử Lương đạp một bước lên trước: "Đến đây, giết ta!"
Giọng nói của ông ta không vang vọng nhưng rất nặng nề, là sự nặng nề như đang chà đạp lên trái tim người ta, ép người khác không thể thở nổi.
Có loại cảm giác đẫm máu vô hình yên lặng che kín con ngươi.
Lấy bản thân Khương Vọng làm ví dụ, hắn cực kỳ tỉnh táo, hắn biết rõ mình ở đâu và muốn làm gì, nhưng lại đột nhiên cảm thấy tràn đầy sát ý hung hăng khi đối mặt với Trọng Huyền Trử Lương.
Hắn biết đây chính là điều mà Trọng Huyền Trử Lương mong muốn, vì thế nên không ngăn cản loại sát ý này.
Bởi vì vào giờ phút này, hắn rất muốn giết người này!
Bóng người chuyển động, trường kiếm đã ra khỏi võ!
Chiêu kiếm thứ nhất chính là Danh Sĩ Lạo Đảo!
Mười năm tuyệt vọng, lấy chết báo thù!
Trước đấy Khương Vọng đã nghe được tiếng gió rít gào, chẳng biết bóng người mặc áo trắng như tuyết đã nắm lấy Nhật Luân từ lúc nào, sau đó đập xuống giữa đầu Trọng Huyền Trử Lương!
Mà cùng lúc đó, khóe mắt hắn liếc thấy tia sáng sắc bén, đó chính là Thương Thiều Hoa đột nhiên lao lên.
Ba vị thiên kiêu quốc gia, trong lúc đó cùng bị sát ý đốt cháy mà phát động tiến công về phía Trọng Huyền Trử Lương!
Ba người này, không một ai là kẻ yếu.
Nhưng cho tới bây giờ, mạnh và yếu cũng chỉ là khái niệm tương đối.
Trọng Huyền Trử Lương vẫn đang nói chuyện, thái độ ung dung:
"Các ngươi đều là thiên kiêu, cũng đều đã trải qua vô số trận chiến đấu lớn nhỏ. Chắc hẳn đều cảm thấy giết người rất đơn giản."
Ông ta tung một chưởng lên, trực tiếp lật ngược Nhật Luân.
"Các ngươi đánh chém một mạch, chắc hẳn cũng tự nhận mình đã làm được tốt nhất trong phạm vi năng lực của mình. Nhưng!
Cái gì mới là tốt nhất?"
Lại đánh ra một chưởng, thế nhưng trực tiếp gạt đi chiêu kiếm mà Khương Vọng chém ra.
Gạt bỏ nó đơn giản như gạt bỏ một vết cắt ở trên cát.
"Là bộc phát sát lực mạnh nhất sao?"
"Là tung ra một đòn có uy hiếp nhất sao?"
"Các ngươi làm và theo đuổi những gì tốt nhất trong phạm vi năng lực của mình. Nhưng thế thật sự là cách tốt nhất để giết chết đối thủ sao?"
Ông ta trở tay tung một chưởng, đánh lệch Thương Thiều Hoa của Kế Chiêu Nam.
"Cất thương của ngươi đi, giết người không cần dùng sức như vậy!"
Người kia lại tiến lên một bước, lúc này đã đứng kề mặt cùng Trọng Huyền Tuân. Sau khi ông ta bắt được Nhật Luân của Trọng Huyền Tuân thì đè tay của y lại và đẩy về lồng ngực của y!
"Ngươi đang vung búa lớn sao? Giết người không phải là rèn sắt!"
Sau đó Trọng Huyền Trữ Lương lại quay người đi, trực tiếp ra một chưởng.
Khương Vọng vừa mới đạp nát Thanh Vân tới đây, thì cây trường kiếm gần như bị đánh đến tuột khỏi tay.
"Ta không thể tưởng tượng nổi, người trẻ tuổi bây giờ lại gọi cái thứ này là kiếm thuật!"
Ông ta lùi về phía sau một bước, vai va vào vai, trực tiếp đụng phải cây thương của Kế Chiêu Nam, khiến y bay ra ngoài: "Dài thêm một tấc thì mạnh thêm một tấc (1), nếu ngươi không giữ được lợi thế, thì ngươi sẽ yếu hơn một tấc!"
(1) Dài thêm một tấc thì mạnh thêm một tấc: chỉ rằng vũ khí dài hơn một tấc thì chiếm thêm một phân lợi thế.