"Quan tâm nó là tổ chức gì làm chỉ"
Trọng Huyền Thắng vươn tay bắt lấy một quả cầu sắt: "Đã ló đầu ra rồi, thì sớm muộn gì cũng bị bóp chết!"
Dù Trọng Huyền Thắng không dùng sức lực từ cơ bắp, nhưng quả cầu sắt vẫn bị Trọng Huyền bí thuật ép thành cái đĩa sắt, sau đó hắn ta lại nhào nặn nó lần nữa khiến nó trở về dạng hình tròn ban đầu.
Dù còn chưa sáng tỏ về nội tình của "Bình Đẳng quốc", nhưng nó đã bị Tề đình nhận định là tà giáo.
Từ trước tới nay, tên Béo này đều kinh thường mấy thứ tà giáo tà đạo này. Với xuất thân của hắn ta thì đúng là không cần quan tâm, cũng không cần phải đối diện với mấy cái này.
Có điều, Khương Vọng khó tránh khỏi có chút cảnh giác.
Cái này gọi là "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng".
Huống chỉ chỉ xem xét những tin tức đã bày ra trước mắt, thì Bình Đẳng quốc này cũng là mạnh một cách quá đáng. Năng lực tổ chức hơn xa so với Bạch Cốt Đạo hoành hành ngang ngược ở Trang quốc. Thậm chí còn ăn sâu bén rễ ở một trong những nước bá chủ như Tề quốc.
Thật là khủng bố.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại.
Bây giờ đúng là thời gian Tề quốc sáng chói tựa như mặt trời ban trưa. Cho dù "Bình Đẳng quốc" kia có thể làm ra một loạt hành động liên hoàn, liên tiếp gây ra chuyện lớn, thậm chí còn cấu kết với Hạ quốc nhưng cuối cùng đều thất bại.
Thôi Trữ bị Khương Vọng ngăn cản chỉ có thể đâm vua bất ngờ...
Nếu như không có Khương Vọng, thì hắn ta cũng không thể thắng nổi Vương Di Ngô.
Trương Vịnh thì bị thanh bài Tề quốc bức cho tự chui đầu ra ngoài, cũng chủ động đưa ra lựa chọn mà có thể lợi dụng thân phân ở mức độ lớn nhất... khóc từ.
Có thể nói, Bình Đẳng quốc thực sự là một tổ chức tương đối đáng sợ, chưa kể tu vi cao hay thấp nhưng trước mắt, mỗi một thành viên xuất hiện đều có tố chất cực cao, đều đưa ra lựa chọn "tốt nhất" dựa trên tình huống lúc đó.
Thậm chí, sự tồn tại của loại cường giả trẻ tuổi như Thôi Trữ và Trương Vịnh đã thể hiện rõ tổ chức này có hệ thống bồi dưỡng nhân tài cực kỳ hoãn mỹ, không phải thế lực lớn thì không thể nào làm được điều này.
Nhưng cũng chỉ có thế.
Không cần nói "Bình Đẳng quốc" chuẩn bị được đến đâu, thực lực mạnh đến cỡ nào, tiếp theo còn trù bị hành động gì không thì hiện tại cũng chỉ có thể kết thúc. Trong tình huống quân đội Tề quốc nắm trong tay một thành viên Thần Lâm, thì điều duy nhất tổ chức này có thể làm chính là cố gắng hết sức xóa bỏ dấu vết, trước khi Tề quốc moi ra hết tất cả tình báo.
Tổ chức kia dù có mạnh hơn thì cũng thể đối đầu chính diện với Tề quốc.
Mặc dù mấy người Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng không biết hiện tài triều đình đã điều tra "Bình Đẳng quốc" đến bước nào, nhưng chỉ cần nhìn kết quả của một loạt các sự kiện này...
Sau khi chuyện kết thúc, chẳng những Tề quốc không bị rối loạn gì, trái lại uy thế còn được nâng cao lên một bậc, nghiễm nhiên đuổi kịp Dương quốc trong quá khứ.
Tựa như câu nói kia, châu chấu đá xe xe sợ gì.
Chỉ có điều phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ, nếu một tổ chức như "Bình Đẳng quốc" này cũng chỉ được coi là châu chấu, thì sức mạnh hiện tại của mình lại có được tính là gì?
Khương Vọng thầm bật cười ở trong lòng. Chỉ cần vẫn luôn tiến về phía trước, cuối cùng thời gian sẽ cho ta đáp án.
Gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, hắn tiến lên một bước chuẩn bị giơ tay lên: "Ngươi sử dụng sai Trọng Huyền bí thuật rồi, mấy ngày nay ta tu luyện cùng với Trọng Huyền Tuân, y không sử dụng như thế này!"
Trọng Huyền Thắng trực tiếp nhảy một bước ra xa, thu hồi lại mấy quả cầu sắt với vẻ mặt cảnh giác: "Ngươi đừng lo lắng cho ta, pháp thuật mà hắn luyện không giống ta!"
Cánh tay của Khương Vọng lơ lửng giữa không trung, giọng điệu có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sao ngươi cứ không nghe ta khuyên vậy?"
"Ngươi khuyên ai thì khuyên chứ đừng khuyên ta, ta làm bị lừa đâu." Trọng Huyền Thắng đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại:
"Đi thôi Thập Tứ, chúng ta sang chỗ khác tu luyện!"
Thập Tứ nhẹ nhàng bước chân đi theo.
Thoáng chốc sân nhỏ đã trống trơn.
Khương Vọng cũng chỉ có thể bỏ lại một tiếng hừ chán nản đây vẻ không cam lòng, rồi một mình trở lại phòng của hắn.
Người thích lên mặt dạy đời trong thiên hạ cũng không chỉ có mình Khương Vọng.
Có người dạy thợ rèn rèn sắt, có người dạy người cầm lái chèo thuyền, cô người dạy người kể chuyện kể chuyện... Cũng không phải là ít.
Đương nhiên, cái mấu chốt mà Khương Vọng quan tâm không âầxz""
phải ở chỗ "làm thầy", mà là ở quá trình "làm thầy"
Có một vài người lại không giống vậy.
Hôm nay, sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì ông chú Trọng Huyền của chúng ta vẫn đi vào chỗ ở của con trai.
Lúc đó Trọng Huyền Tuân đang viết chữ ở trong thư phòng, đứng ở trước bàn sách lớn được làm từ gỗ đàn hương đen mà viết chữ.
Người kia đứng đó, lưng thẳng tắp và hơi cúi đầu, vung cây bút lớn một cái đã ra một chữ "ta".
Cũng không biết mấy chữ trước là chữ gì mà đều bị che lại.
Những tờ về sau đều là chữ "ta".
Trông chữ này vừa có vẻ cô độc lại kiêu ngạo, được phác họa vô cùng mạnh mẽ, mang đến cho người ta cảm giác không cho phép sửa đổi.
Ông chú Trọng Huyền - "danh nhân giao thiệp" trong giới quý tộc ở Lâm Tri sao có thể không hiểu chút ý ở ngoài lời (1) này.
Ông ta biết rõ, cái chữ này chính là một câu trả lời.
(1) Ý ở ngoài lời: điều không cần nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy.
Nhưng ông ta do dự thật lâu mới tới, tất nhiên không thể cứ thất bại tan tác như vậy mà về.
Đây là ở trong nhà của mình đấy.
Ông ta là ông chú Trọng Huyền, là một tiểu gia đứng đầu!