"Dừng tay cho lão tử!" Đoạn Ly vỗ bàn một cái, đập hết rượu và đồ ăn trên bàn: "Có phải ngươi cảm thấy lão tử uống nhiều quá, muốn nhân cơ hội này móc gia sản của lão tử hả? Mẹ nó chứ, ngươi cọ rượu đến điên rồi à?"
Đỗ Dã Hổ tiếc nuối nhìn vò rượu một cái, cảm thấy hôm nay uống với ông ta cũng đủ rồi, nên về đi ngủ thôi... Nhân sinh không phải là uống rượu, đi ngủ, giết người sao?
Thế là hắn ta nói: "Xem ngài nói kìa. Vậy hôm nay đến đây thôi đã, lần sau ta lại đến tìm ngươi!"
Nói xong, hắn ta đứng dậy, phủi mông một cái rồi đi, thật đúng là, đến tiêu sái, đi cũng thong dong.
Lúc đến hai tay trống không, lúc đi bụng no mây mẩy.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Đoạn Ly quát lên.
Đỗ Dã Hổ bất đắc dĩ quay lại hỏi: "Làm sao thế?"
Sau khi trận chiến Trang Ủng kết thúc, Đoạn Ly vẫn cứ như thế này thôi, hơi một tí là mượn rượu làm càn, giổ trò trẻ con.
Trước kia, ông ta vẫn luôn tập trung vào Cửu Giang Huyền Giáp, chưa lập gia đình, chưa con cái gì, bây giờ bị phế đi, tính tình thay đổi, cũng không có người thân chiếu cố.
Tướng quân đã thành phế nhân lại không có ai quan tâm, Đỗ Dả Hổ đành phải cố gắng thường xuyên đến thăm.
Nhưng nói đến chiếu cố người khác, quả thực hắn ta cũng không giỏi. Cũng chỉ biết cùng uống rượu, thuận tiện cũng giải cơn nghiện rượu cho mình. Hiện giờ, nói thế nào hắn ta cũng là Thiên Tướng một quân chính thức, dưới tay có cả đống Huynh đệ, chút quân tiền của hắn ta đem đi phân phát hết cả. Rượu mình uống cũng chỉ gọi là tạm được, chứ muốn đồ ngon như thế cũng hơi khó.
Đoạn Ly loạng chà loạng choạng đứng dậy, chỉ vào mặt hắn ta, nói: "Lời nói khi ta uống rượu, có thể không tính. Nhưng ngươi thì không được. Lời ngươi nói lúc nào ngươi cũng phải tính!"
Đỗ Dã Hổ gãi đầu, qua loa: "Tính tính tính"
Hắn ta bước lên mấy bước, nói: "Tới đây, Đoàn gia, để ta dìu ngài lên giường nghỉ ngơi."
"Ngươi dừng lại! Không được tới!" Đoạn Ly mùi rượu ngút trời:
"Ta còn chưa nói tính cái gì đâu!"
Đỗ Dã Hổ đành phải dừng lại: "Cái gì ta cũng tính, được chưa?
Đoàn gia, uống cả ngày, trời tối rồi, ngươi nên đi ngủ đi thôi"
"Phi! Ngươi mới nên đi ngủ!" Đoạn Ly xì hắn ta một cái: "Lão tử rất tỉnh!
Nếu đổi sang người khác, mặc kệ thân phận gì, Đỗ Lão Hổ đã tát cho một cái từ lâu rồi. Đỗ lão gia hắn ta chưa từng nuông chiều ai đâu, duy chỉ có Đoạn Ly...
Từ khi hắn ta tiến vào Cửu Giang Huyền Giáp đến nay, ông ta vẫn luôn một mực quan tâm.
Hắn ta say rượu, đánh nhau làm loạn, ngủ một ngày một đêm, trên chiến trường thường xuyên sát ý xông bịt não nên đã nhiều lần vi phạm quân lệnh....
Từng chuyện từng chuyện đều là Đoạn Ly áp xuống cho hắn ta, còn đặc biệt đề bạt hắn ta làm Thiên tướng Cửu Giang Huyền Giáp.
Nói là ân trọng như núi cũng không quá đáng.
Đỗ Dã Hổ thở dài: "Vâng, ta nói sai rồi. Ngài bớt giận. Hay để ta tự phạt mình một bát rượu?"
Đáp lại hắn ta là một cái ủng chiến: "Cút ngay cho ta!"
Đỗ Dã Hổ nghiêng đầu lóe lên cười ha hả đi ra ngoài.
Bây giờ, hắn ta cầu mong cút đi còn không được.
"Ngươi đứng lại cho lão tử!" Đoạn Ly lại hô.
Đỗ Dã Hổ bất đắc dĩ dừng lại: "Làm sao nữa, Đoàn gia của ta!"
"Ngươi nói!" Đoạn Ly đột nhiên quệt miệng, mùi rượu nồng nặc, đây tội nghiệp nói: "Dù ta bảo ngươi làm gì ngươi cũng phải đồng ýU Thống soái Cửu Giang Huyền Giáp đã từng uy phong lẫm lẫm, tiền đồ rộng lớn, hiện giờ thành ra thế này, ngày ngày mượn rượu giải sầu, khóc lóc om sòm lăn lộn.
Muốn nói Đỗ Dã Hổ nhìn vậy mà trong lòng không khó chịu chút nào là không thể.
Nhưng trên đời này có nhiều chuyện khiến người ta khó chịu lắm, có thể làm gì chứ.
Bất lực, vĩnh viễn là bất lực.
Chỉ có uống rượu, đi ngủ, giết người.
Chỉ có để rượu nóng xuyên ruột mới hy vọng nó mang đi được.
"Ta đồng ý với ngài." Đỗ Dã Hổ trầm trầm nói.
"Ngươi thể!" Đoạn Ly lom lom nhìn hắn ta.
Đỗ Dã Hồ thở dài: "Ta thể"
Đoạn Ly lại nói: "Ngươi phải thể độc!"
"Đi! Đỗ Dã Hổ cực kỳ bất đắc dĩ: "Ta thể độc."
"Ngươi nói đi!" Đoạn Ly được thể lấn tới: "Nếu ngươi không làm, cả nhà ngươi sẽ chết!"
"Ngài nói đi, làm gì cũng được" Đỗ Dã Hổ chỉ coi ông ta đang mượn rượu làm càn, bèn dụ dỗ nói: "Nếu ta không làm, cả nhà sẽ chết"
Dù sao thì cả nhà hắn ta cũng đã chết rồi.
Đoạn Ly định thần lại, nghĩ nghĩ một lát, lại nói: "Thêm một điều kiện nữa. Nếu không làm theo lời ta, cả đời không uống rượu!"
Đỗ Dã Hổ trợn tròn tròng mắt: "Lão Đoàn! Ngài quá độc đi!"
"Ha ha ha!" Đoạn Ly chống nạnh cười lớn, cười xong thì lặp lại:
"Thể!"
Hôm nay Đoạn Ly bướng binh dị thường.
Không biết là do uống quá nhiều, hay là vì trong lòng uất ức, chỉ có thể giày vò người khác như thế.
Đỗ Dã Hổ bất đắc dĩ nói: "Nếu ta không làm theo lời ngài, cả đời sẽ không uống rượu. Được chưa? Mau đi ngủ đi!"
"Không được!" Đoạn Ly khoát tay chặn lại: "Ngươi đồng ý quá dễ, không có thành ý! Ta muốn đổi sang lời thề khác!
Ông ta đưa ngón tay lượn lờ giữa không trung nửa ngày, cuối cùng, như chợt nghĩ ra chuyện gì, bèn chỉ vào hắn ta, nói: "Ngươi thê đi, nếu ngươi không làm theo lời ta nói, huynh đệ đã chết của ngươi sẽ không được siêu sinh!"
Lần dầu tiên sắc mặt Đỗ Dã Hổ trầm xuống.
"Ngài quá phận!"
Không khí trong phòng lập tức trở nên rất ngưng trọng.
Nhưng Đoạn Ly vẫn cứ say khướt và rất ngoan cường nhìn chằm chằm hắn ta, như thể nhất định bắt hắn ta phải đồng ý.
"Ngài muốn ta làm gì, ta cũng sẽ liều mạng đi làm vì ngài, làm gì ta cũng đều có thể, vì ta nợ ngài! Nhưng nói những lời này, không cần thiết." Đỗ Dã Hổ quay người đi ra ngoài: "Ta hy vọng hôm nay chỉ là do ngài uống say!"
"Lão tử muốn ngươi liều cái mạng gì?" Đột nhiên Đoạn Ly rống lên giận dữ sau lưng hắn ta: "Cái đồ không coi mạng mình ra gì như ngươi, mạng ngươi đáng quái gì? Lão tử cần sao?"
"Vậy ngài muốn lão tử làm cái gì?" Đỗ Dã Hổ hổi giận quay lại, đi mấy bước đến trước mặt Đoạn Ly, nắm chặt vạt áo ông ta, hỏi:
"Ngài uất ức sao? Phẫn nộ sao? Bị lừa lên chiến trường liều mạng, liều mạng diễn kịch cho người ta xem, cuối cùng thành một tên phế vật, nhưng không dám nói nửa câu. Muốn lão tử giúp ngài báo thù sao?"
Hắn ta không buông tha cho Đoạn Ly, rút quân đao bên hông ra, đàng đằng sát khí đi ra ngoài: "Bây giờ lão tử tới Tân An!"
"Ngươi đi con mẹ ngươi!" Đoạn Ly vươn tay bắt được cánh tay của Đỗ Dã hổ, chẳng những không bắt được mà còn bị đẩy ngã sấp xuống.