Tinh hà lộng lẫy, Đài luận kiếm vừa mới kết hợp xong, Khương Vọng còn chưa kịp chào hỏi, trước mắt đã xuất hiện mội biển nước.
Vừa bắt đầu chiến đấu, Tả Quang Thù liền lập tức bùng nổ.
Không đánh cho y phục thì đoán chừng không thể nói chuyện cho tốt được.
Khương Vọng đã có kế hoạch trong đầu, liền trực tiếp thở phào một hơi, Bất Chu Phong liền theo thân mà lền, ngọn gió màu trắng kia trong nháy mắt đã thổi tan toàn bộ sóng lớn dâng đến.
Đồng thời hai tay nhanh chóng kháp quyết.
Với trình độ hiện tại của hắn, chỉ trong ba hơi thở liền có thể hoàn thành Hỏa Giới chỉ thuật.
Còn đem sát chiêu Bất Chu Phong chuyển thành phòng ngự chẳng qua chỉ là muốn chống đỡ qua khoảng thời gian ba hơi thở này, thật sự không hề khó.
Tả Quang Thù mặc giáp điều khiển chiến xa, trong khoảng thời gian ba hơi thở này, ước chừng quăng ra ba mươi môn đạo thuật, chúng không hề quấy nhiễu lẫn nhau mà ngược lại hỗ trợ lẫn nhau, đủ thấy thiên phú thủy hành của người kia kinh khủng đến mức nào...
Nhưng toàn bộ đều biến mất trước Bất Chu Phong mà Khương Vọng phóng ra lúc trước.
Mà sau ba hơi thở...
Hỏa Giới đã thay thế Thủy Giới.
Trong vô số tiếng hú gọi của diễm tước, Khương Vọng cưỡi lửa bay đến, dùng một tay kéo Tả Quang Thù xuống khỏi chiến xa Hà Bá, đánh gãy thuật pháp tiếp theo của y, cười to nói: "Ngươi thuat"
Tả Quang Thù hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào.
Chẳng qua chiến giáp thủy quang liễm diễm và áo choàng màu xanh thẫm trên người y cũng đã biến mất rồi, thu hồi thần thông Hà Bá.
Trên mặt không thể hiện, nhưng y cũng biết là mình đã thua rồi.
Khương Vọng buông thiếu niên này ra, nắm chặt một tay, thu hồi Hỏa Giới vào trong lòng bàn tay.
Thế giới hình cầu đỏ như lửa kia phát sáng rực rỡ trong tay hắn, lắc lư trước mặt Tả Quang Thù một hỏi... rồi mới chậm rãi biến mất.
"Thế nào?" Khương đại ca bày ra dáng vẻ đại ca ca tri kỷ, thân thiết cười hỏi: "Mấy ngày không gặp, sao mà nóng nảy như vậy?"
"Có chuyện gì sao?" Tả Quang Thù mặt mày khó chịu: "Không có chuyện gì thì ta còn bận đánh trận khác"
"Có chuyện có chuyện." Khương Vọng vội vàng ngăn cản, cười nói: "Ta đây không phải là nghe lời ngươi, tham gia Hoàng Hà Hội sao? Ngươi xem, ta hiện tại đã được chọn. Chẳng lẽ ngươi không có đề nghị gì muốn nói cho ta sao?"
Khương Vọng hiện tại đã quen với tính cách của Tả Quang Thù rồi. Nếu ngươi coi y là tiểu hài tử để dỗ thì y liền vô cùng khó đối phó, y sẽ đối nghịch với ngươi. Nhưng nếu ngươi coi y là người lớn, thương lượng chuyện chính sự với y, y sẽ liền vô cùng hài lòng mà đưa ra "cống hiến".
Nghe thấy lời ấy, Tả Quang Thù quả nhiên không còn muốn xoay người rời đi nữa.
Dù sao thì y và cái người họ Khương này cũng rất thân, nếu đổi lại là người khác, y căn bản chẳng muốn nói một lời. Nhưng nếu là Khương Vọng, thì y cũng nguyện ý giúp một chút.
Vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một chút, tiểu thiếu niên này mới nói: "Tình báo của Sở quốc, ta không thể cho ngươi. Nhưng những quốc gia khác, ta có thể nói cho ngươi một chút"
Là một thiếu niên rất có nguyên tắc! Khương Vọng thầm khen một tiếng.
Thật ra tình báo mà Trần Trạch Thanh thu thập đã đầy đủ cặn kẽ rồi, nên có đều đã có. Khương Vọng chẳng qua chỉ tìm cớ để nói chuyện tiếp với tiểu tử này mà thôi.
Trên thực tế cũng không mong đợi gì, nhưng trên mặt lại cười vô cùng rực rỡ: "Ta đâu cầu còn không được, ngươi nhanh nói cho Ị?
ta nghe một chút Tả Quang Thù từ trước đến nay đều rất thích dáng vẻ chăm chú lắng nghe mình nói chuyện của Khương Vọng.
Bởi vì Khương Vọng có đôi lúc rất giống Tả Quang Liệt. Điều này khiến cho y có thể có một loại cảm giác, cảm giác chính mình mới là ca ca...
Đương nhiên tâm tình thiếu niên này, y chẳng bao giờ nói với bất kỳ ai.
Hắn liên lập tức hất cằm lên, "miễn cưỡng" nói.
Y vốn muốn tham gia Hoàng Hà Hội, về tình báo của đối thủ, đều là Tả gia giúp y thu thập. Hiện tại nói với Khương Vọng, cũng lý lẽ rõ ràng.
Mà Khương Vọng tập trung tỉnh thần lắng nghe, thỉnh thoảng tán thưởng một câu, Tả thị Đại Sở quả thật là danh môn thiên hạ!
Tả nhị công tử mặc dù ngoài mặt chẳng thèm quan tâm, nhưng lại không tự chủ nâng cao âm lượng, đúng là không lừa được người khác.
Đúng là vui về hòa thuận!
Đợi Tả Quang Thù bên này nghiêm túc kể lại tình báo xong, sau khi Khương Vọng liên tục nói lời cảm tạ rồi mới nói:
"Nói đến, ta vẫn cảm thấy Quang Thù ngươi là một người nam nhân tốt cầm được buông được, lần này không được Hoàng Hà Hội tuyển chọn, nộ khí lớn như thế, lại có chút không giống với ngươi."
Quả nhiên Tả Quang Thù bị nói đến trong tâm khẩm, phất tay áo cả giận nói: "Người như Hạng Bắc này, ngang ngược kiêu ngạo lại vô lễ. Nếu như ta cùng tuổi với hắn, sao có thể dung thứ cho hắn càn rõ như vậy được chứ?"
Xem ra là thua bởi Hạng Bắc, hơn nữa niên kỷ của Hạng Bắc lớn hơn y, năm tháng tu hành dài hơn. Tiểu thiếu niên này vẫn chưa chịu phục.
Mặt Khương Vọng không hề đổi sắc nói: "Õ trước mặt ngươi mà còn dám ngang ngược kiêu ngạo, xem ra người này đích thật là đệ nhất Nội Phủ của Đại Sở"
"Gì mà đệ nhất Nội Phủ? Khuất Thuấn Hoa không hề yếu hơn hắn chút nào! Chẳng qua còn phải che giấu..."
Lời Tả Quang Thù vừa nói ra khỏi miệng, lập tức có tật giật mình liếc mắt nhìn Khương Vọng một chút, cứng nhắc che đậy nói:
"Che giấu thực lực mà thôi."
Độc Cô đại ca trải qua đầy đủ sóng gió, đương nhiên là nét mặt như thường: "Ồ, vậy sao."
Thế nhưng trong lòng lại khẽ dao động, che giấu thần thông à?
Theo lý thuyết nơi thiên hạ giành lên trước như Hoàng Hà Hội bực này, lẽ ra sẽ không có ai che giấu thực lực.
Nhưng trên người Khương Vọng có thần thông Lạc Lối, đương nhiên có thể lý giải.
Cho dù thu hoạch trên Hoàng Hạ Hội có lớn hơn đi nữa thì cũng không thể đền bù được tổn thất bại lộ thần thông Lạc Lối.
Có điều, mặc dù hắn rất tò mò về việc vị Khuất Thuấn Hoa kia che giấu thứ gì, đồng thời hắn càng tò mò hơn chính là, Khuất Thuấn Hoa thà rằng từ bỏ Hội Hoàng Hà cũng phải che giấu bí mật, sao Tả Quang Thù lại biết được mà nói...
Nhưng Khương Vọng cũng không đề cập đến, rõ ràng có hỏi cũng không ra, không đáng giá chọc cho tiểu hài tử này thẹn quá hóa giận.
"Nói tiếp đi, ngươi chia sẻ tình báo mà Tả gia vất vả thu thập được cho ta, giúp ta ân tình lớn như vậy, ta còn không biết nên cảm tạ ngươi ra sao..."
Khương Vọng nói xong, tay trái vừa nhấc, thế giới lửa sáng rực lại chiếu rọi ở lòng bàn tay, bên trong một phương thế giới nho nhỏ, biển lửa sinh ra sóng, Diễm Tước bay múa.
Hắn nhìn Tả Quang Thù: "Ta cảm thấy môn thuật pháp này, thật ra rất thích hợp với ngươi, ngươi không suy xét cân nhắc học một chút sao?"
Nói đến, đây cũng không phải ý tưởng ngay từ đầu, mà là ở trong trận chiến vừa mới tiếp xúc, hắn thật sự cảm thấy, nếu muốn tạo dựng một bản Lôi Giới Thuật cùng loại với Lôi Chiêm Càng kia, thần thông Hà Bá của Tả Quang Thù ngược lại càng thích hợp hơn Tam Muội Chân Hỏa của hắn.
Hà Bá và Lôi Tỷ đều đặc biệt nhấn mạnh về chưởng khống nguyên lực.
Mà Hỏa Giới Thuật của Khương Vọng, thật ra dưới sự chỉ điểm của Dịch Tinh Thần đã thay đổi mạch suy nghĩ. Hai loại mạch suy nghĩ thật sự cũng không thể đơn giản bình phán ưu khuyết, cuối cùng vẫn phải xem người thi thuật chưởng khống ra sao. Chỉ có thể nói một bộ hiện tại này của Khương Vọng càng thích hợp với bản thân Khương Vọng hơn.
Bởi vì ơn huệ Tả Quang Liệt lưu lại, hắn vẫn luôn nghĩ phải làm sao để hồi báo Tả gia. Nhưng Tả thị Đại Sở quả thật cũng không tới lượt hắn hỗ trợ việc gì. Ngay cả hắn và Tả Quang Thù ở chung, thật ra cũng đều là Tả Quang Thù cung cấp nhiều hơn.
Tầm nhìn của con trai trưởng danh môn, bản thân chính là một loại tài phú quý giá.
Hắn quả thực cảm thấy, thần thông Hà Bá của Tả Quang Thù rất có cơ hội thôi diễn ra tới Thủy Giới Thuật. Mà môn thuật này không thể nghi ngờ có thể làm cho Tả Quang Thù trở nên mạnh hơn, biến hóa mạnh mẽ, đại khái là thứ mà tiểu tử này muốn nhất...