Lại nói tiếp, Nhạc Lãnh là cường giả hệ thống Thanh Bài chính thức dẫn hắn vào hệ thống, Tù Thân Tỏa Liên của hắn cũng được người này dạy cho. Mặt khác, Nhạc Lãnh lại rất ủng hộ Trịnh Thế... nếu nội bộ hệ thống Thanh Bài phân chia phe phái, bọn họ có thể coi là một phe phái. Quan hệ của hai người cũng tương đối thân thiết.
Hai người đều cười, rất có ăn ý.
Lệ Hữu Cứu đứng ở một bên thì nhìn Khương Vọng nói: "Có thể xoá đi vết tích trong thời gian ngắn như vậy, thực lực của người kia sẽ không kém gì chúng ta. Ta lại khá tò mò, đối phương tập kích ngươi thế nào, ngươi lại ngăn cản tập kích thế nào... Đương nhiên, ngươi không tiện, thì có thể không nói"
Hiện tại, trước mặt Thanh Bài tam phẩm đường đường, Khương Vọng cũng có tư cách "không tiện"...
Không chỉ bởi vì danh vọng thiên kiêu quốc gia, cũng không chỉ vì Đô úy Tuần Kiểm Trịnh Thế gần gũi với hắn.
Nếu trước đó, Lệ Hữu Cứu còn chỉ cảm thấy Khương Vọng là một thiên kiêu tuổi trẻ. Như vậy, sau khi tiếp xúc mấy ngày nay, ông ta đã tin tưởng vững chắc, không hề nghi ngờ về tương lai của người này——chuyên cần, chịu được khổ như thế, tương lai nhất định sẽ có thành tựu!
Khương Vọng suy nghĩ, cuối cùng cũng không thể không nói gì cả, chỉ nói: "Tập kích đến từ phương diện thần hồn"
Đôi mắt sáng đến dọa người của Lệ Hữu Cứu cũng không nhịn được mà nháy một cái.
Mặc dù ông ta và Nhạc Lãnh đã sớm có suy đoán, công kích có thể giấu diếm được cái nhìn chăm chú của bọn họ, không ngoài mấy loại như vậy. Đặc biệt, công thủ phương diện thần hồn là khả năng lớn nhất.
Nhưng khi Khương Vọng quả thật xác định đáp án này. Ông ta vẫn không nhịn được mà kinh hãi.
Cấp độ Ngoại Lâu đều rất khó chạm đến thủ đoạn thần hồn, Khương Vọng không chỉ có, đồng thời còn khống chế rất khá, thậm chí ngăn cản được cường giả ở loại trình độ kia xâm nhập...
Đây không phải một môn Càn Dương Chi Đồng cấp độ Nội Phủ có thể giải thích được.
Lệ Hữu Cứu đương nhiên không thể tìm tòi ngọn nguồn đến cùng, vấn đề hỏi đến đây, cũng liền dừng lại.
Chỉ có thể cảm thán trong lòng, thiên kiêu quốc gia quả nhiên không tâm thường.
"bi thôi" Nhạc Lãnh thấy Lệ Hữu Cứu không định hỏi tiếp, liền nói: "Chúng ta về trước trong nước thôi."
Ba vị Thanh Bài phi lên không trung, bay thẳng về Tề Quốc.
Bổ đầu Thanh Bài cấp bậc Thần Lâm Đại Tề có quyền lực không cần báo cáo chuẩn bị, mà vẫn bay ngang lãnh thổ của các quốc gia Đông Vực được.
Đây là kết quả tiếp sau do một vụ án dẫn đến thời gian trước.
Lúc đó một vị đại thần của Tề Quốc phản bội, chạy trốn, cao thủ phủ Tuần Kiểm gần như dốc toàn bộ lực lượng, dùng hết sức để đuổi bắt.
Nhưng trong quá trình đuổi bắt, bởi vì khơi thông báo cáo chuẩn bị với quốc gia dọc đường chậm, lần lữa không được cho phép quá cảnh, từ đó bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, dẫn đến mục tiêu trốn thoát.
Tề Đế nổi cơn thịnh nộ, chỉ trích nước nọ che chở phản thần của Tề, nói thẳng muốn xuất binh tranh chiến.
Nước nọ kinh sợ, vì tự vệ, ký kết minh ước với Tề Quốc. Trong minh ước có một điều quy định, sau này khi Thanh Bài Tề Quốc đang điều tra vụ án lớn liên quan đến cấp độ Thần Lâm, có thể không cần báo cáo chuẩn bị, bay khắp lãnh thổ.
Nói cách khác, sau này nếu có cường giả cấp độ Thần Lâm bay ngang qua lãnh thổ, bọn họ cần tự phán đoán, đối phương có phải là Thanh Bài Tề Quốc hay không, sau đó mới có thể quyết định cản hay không cản.
Minh ước này tên là "minh ước Chu Hòa".
Không lâu sau đó, nó mở rộng đến toàn bộ Đông Vực.
Mà quốc gia ký kết minh ước này sớm nhất năm đó, tên là "Minh".
Nó đã từng là một trong chín quốc gia mặt trời mọc, sau này bị Tề Quốc diệt.
Quốc đô của Minh quốc năm đó ngay tại quận Chu Hòa của đế quốc Đại Tề bây giờ, cũng chính là quận vực, nơi có Kim Châm Môn.
Cái gọi là "minh ước Chu Hoà, chính là biểu hiện cho bá quyền"của Tề Quốc Đông Vực.
("bá quyền: dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế nước khác)
Đây là một căn phòng đá dưới mặt đất.
Trang trí vô cùng đơn giản, có thể nói là chỉ có bốn vách tường.
Đến cả cửa cũng không có.
Vách tường bốn phía được khắc hoạ trận văn với đường cong phức tạp.
Những trận văn này hội tụ thành một chỉnh thể kỳ diệu, chống cự tất cả tìm kiếm, bói toán... ngoài tường.
Chính giữa căn phòng đá, một cái đĩa tròn bằng đá được đặt ở đó—— thoạt nhìn nó rất giống cối xay, nhưng lại thực sự hơi lớn, chu vi ước chừng một trượng.
Trung tâm cái đĩa tròn này là một lỗ hổng lớn cỡ nắm tay người trưởng thành, sâu không thấy đáy. Dùng cái lỗ này làm điểm xuất phát, mười hai khắc độ thâm thuý phân chia cái đĩa tròn này rất chỉnh tề.
Ngoài đó ra, thì cái gì cũng không có.
Cái bàn, cây đèn... Tất cả đồ vật như nên tồn tại ở trong mật thất, đều không có ở nơi này.
Chỉ có một cái đĩa tròn, bốn bức tường đá.
Khi một bóng đen xuất hiện ở đây, nó rốt cục phát sinh thay đổi bí ẩn.
Cái lỗ hổng ở trung tâm đĩa tròn như đột nhiên gộp lại với một vị trí nào đó, "tiếng gió" thê oán thăm thẳm mơ hồ vang lên.
Bóng đen kia cũng không thấy dị thường, sau khi tiến vào căn phòng đá, liền đi tới trước cái đĩa tròn kia. Giờ phút này "tiếng gió" nghe được lại lui một bước.
"Tiếng gió" ngừng lại.
Trong lỗ hổng có một âm thanh khó phân biệt là nam hay nữ vang lên: "Vứt bỏ rồi?"
Giọng nói của bóng đen rõ ràng đã được ngụy trang, rất khàn khàn: "Ta càng coi trọng sự an toàn của mình hơn ngươi."
"Vậy là tốt nhất" âm thanh trong lỗ hổng nói: "Vì lý tưởng bình đẳng của chúng ta, ngươi phải sống lâu dài hơn, chết có ý nghĩa Hị hơn.
Bóng đen dừng một chút, nói: "Hành động lần này thất bại, Khương Vọng kia phải làm sao bây giờ? Cần điều người khác, mạo hiểm cậy mạnh giết hắn không?"
"Không cần." âm thanh bên trong lỗ hổng nói: "Dù hôm nay ta chưa thể thành công, nhưng cũng đã nhìn ra lai lịch của hắn, không coi là không có thu hoạch. Khí tức Phật tông của vị cường giả bảo vệ kẻ đó không thể gạt được ta. Có thể thấy được người tên Khương Vọng này chắc chắn không cùng một đường với Khương Thuật. Không chừng chính là..."
Âm thanh bên trong lỗ hổng giấu đi một khúc này, đột nhiên lạnh nhạt nói: "Chính nghĩa thì được ủng hộ, thất đức không người trợ giúp. Câu nói này chính là nói về Khương Thuật!"