Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1578 - Chương 1578: Chỉ Vì Vấn Kiếm

Chương 1578: Chỉ vì vấn kiếm

Tên sai vặt không dám hỏi nhiều, "hướng tiền ()" mà đi, bước vào trong phủ, bẩm báo cho công tử nhà mình.

(hướng tiền: hướng về phía trước.)

Mặc dù Vệ Du chưa tới mười chín tuổi, thế nhưng kiếm thuật đã đạt tới mức độ xuất thần nhập hóa, trong cùng một cảnh giới, đánh khắp Hàm Dương vô địch thủ.

Y cũng không phải kẻ lớn lên trong sự an nhàn sung sướng, chiến đấu từ nhỏ tới lớn, cũng đã từng rèn luyện trong Trấn Liêu quân.

"Trấn Liêu" cũng không phải là quân hiệu thông hiệu.

Tần có thập binh, được xưng là tỉnh nhuệ nhất thiên hạ.

Trấn Liêu được xếp hạng thứ năm.

Khi trước, mười đội quân này trừ đội quân "Bá Nhung" mạnh nhất ra, hầu như những đội quân còn lại đều liên quan tới chữ "Thú".

Ví dụ như đội quân xếp thứ hai là Ngao Long, xếp hạng thứ ba là Phượng Tước...

Từ khi Trấn Liêu quân xuất hiện, thay thế một đội quân trong đó, chỉ trong vòng một trăm năm, những quân đội còn liên quan tới chữ "Thú" đều bị thay thế liên tục.

Cho dù tại nơi có hoàn cảnh cạnh tranh kịch liệt như Đại Tần đế quốc, những quân đội tinh nhuệ nhất này, cũng không biến động nhiều.

Cho nên quân đội này quyết định lấy tên là "Trấn Liêu", ngụ ý là trấn áp những kẻ dám lộ răng nanh, hơn xa đội quân trước. Cũng còn ngụ ý khác nữa, "Liêu" cũng là săn đêm, có ác quỷ ăn thịt người. Trấn Liêu tức là trấn áp những kẻ làm chuyện ác, việc ác, làm người của Tần quốc có thể ngủ ngon.

Khi Ngao Long, Phượng Tước vẫn còn, đội quân này vẫn có thể giữ lại cái tên này, có thể thấy được đội quân này mạnh mẽ nhường nào.

Trong quân, kẻ mạnh làm vua, mà Vệ Du lại đã từng rèn luyện trong một đội quân mạnh mẽ như vậy, chiến lực không thể nào kém. Còn được xưng là "Thiên hạ đệ nhất Đằng Long", người của Hàm Dương đều chịu phục.

Thế nhưng cũng giống như những danh hiệu khác như Thiên hạ đệ nhất Du Mạch, thậm chí cả Chu Thiên, Thông Thiên... danh hiệu Thiên hạ đệ nhất Đằng Long cũng bởi vì không thể mang danh hiệu này vào những nơi như Hoàng Hà Hội được, cho nên không được cả thiên hạ công nhận.

Tóm lại, các cường quốc đều có một người.

Thậm chí không chỉ là sáu nước Cảnh, Tần, Tẻ, Sở, Kinh, Mục mà thôi, một số khu vực trong cường quốc cũng có danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất" riêng.

Đương nhiên, giữa các quốc gia cũng sẽ không thừa nhận một tên mang danh thiên hạ đệ nhất của nước khác.

Danh Khí phổ cũng có mười phiên bản khác nhau đây!

Huống chỉ chỉ là xếp hạng của những tu sĩ cấp thấp này.

Duy nhất một nhân vật được mọi người công nhận là đệ nhất Thông Thiên cảnh từ trước tới nay, hàng thật giá thật, đó chính là Vương Di Ngô của Tề quốc.

Thế nhưng các cường giả chân chính vẫn luôn coi thường không để ý tới, dù cho là đệ nhất Thông Thiên cảnh từ trước tới nay, thế nhưng vẫn chỉ là một Thông Thiên cảnh. Tiền đồ tương lai vẫn còn không rõ đây.

Hơn nữa, từ khi Vương Di Ngô thua Khương Vọng trong cùng một cảnh giới, cái danh hiệu đệ nhất Thông Thiên cảnh từ trước tới nay này... lại càng không đủ sức thuyết phục.

Nói tới Vệ Du.

Y cũng là người có kiến thức, khi thấy được tấm vải trong tay tên sai vặt, cũng đã có thể cảm ứng được kiếm ý sắc bén của người muốn tới thăm hỏi.

Cho nên y dừng việc múa kiếm lại, cao giọng hỏi: "Người này là ai?"

"Người đó không chịu báo danh hiệu, chỉ để ta tới đây bẩm báo..."

Sai vặt lau mồ hôi, nói: "Còn nói là nếu như thực lực của ngài cũng tốt như danh tiếng, sẽ không tránh mặt y."

Còn cái câu mà "hàng thật giá thật" thì một người hạ nhân như hắn ta cũng không dám nói lại.

Thế nhưng, dù đã nói giảm nói tránh, thế nhưng Vệ Du nghe được... lại cảm thấy cái tên kia cũng quá không biết điều đi.

Ngay cả tên cũng không dám nói, lại còn dõng dạc nói như vậy?

"Thú vị!"

Vệ Du tra kiếm vào vỏ, bước ra ngoài với dáng vẻ bình thản: "Bản công tử sẽ đi gặp người đó một lát!"

Phủ bá tước, đình viện sâu rộng.

Vệ Du bình tĩnh đi ra khỏi phủ, liếc nhìn ngoài cửa, không khỏi hồi: "Người đâu?"

Cửa phủ bá tước có người đi nườm nượp, thế nhưng không có ai đứng chờ cả.

Trừ phía bên trái có một người nhàn rỗi ngồi phơi nắng ra, không còn bất cứ người nào đang chờ cả.

Tên sai vặt chạy chậm tới, liếc nhìn xung quanh rồi chỉ về phía lão nông dân đang phơi nắng, nói: "Công tử, chính là người này tìm ngài!"

Tên sai vặt bước lên vài bước, nói với vị "kỳ nhân" kia: "Ông chú à, công tử nhà ta..."

Người này còn chưa nói xong, vẫn còn chưa kịp tới gần, người kia đã quay đầu lại với vẻ miễn cưỡng, cắt ngang lời nói của tên sai vặt: "Cái gì mà ông chú chứ? Người huynh đệ này, tuổi tác chúng ta cũng tương tự, có khi ta còn nhỏ hơn ngươi ấy!"

Một tay y chống tường, chậm rãi đứng dậy, cũng không cảm thấy mình xưng huynh gọi đệ với một người hầu trông cửa có gì không đúng.

Thế nhưng khi y nhìn tới một vị công tử cầm kiếm đứng sau tên sai vặt này, lại vẫn dùng giọng điệu như trước, nói: "Các hạ chính là đệ nhất Đằng Long của Tần quốc, Vệ Du?"

Vệ Du cười với vẻ lịch sử, nói: "Chính là tại hạ."

"Tới chậm như vậy sao." Người này phàn nàn: "Thật là, ta chờ tới mức chán cả ra."

Mặc dù Vệ Du rất lịch sử, thế nhưng cũng không phải là kẻ nhu nhược, nghe vậy cau mày nói: "Các hạ giấu đầu lộ đuôi, ngay cả tên đều không dám nói, còn sợ chờ đợi một lát sao?"

"Cái gì mà giấu đầu lộ đuôi!" Người kia nói với về khó hiểu:

"Không phải ta đã nói với ngươi rằng tên ta là Hướng Tiền hay sao?"

Tên sai vặt của Nghĩa An bá phủ thực sự muốn độn thổ, hóa ra người này có tên là Hướng Tiền, mà không phải muốn hắn ta đi về phía trước!

Vệ Du im lặng, sau đó nói: "Nghe nói Hướng huynh muốn gặp ta, là vì vấn kiếm?"

Y quan sát Hướng Tiền một cách tỉ mỉ, hỏi: "Không biết kiếm ở nơi đâu?"

Hướng Tiền vẫn đứng dựa tường, dáng vẻ vẫn lười biếng như vậy, chỉ là nói: "Kiếm, ở khắp mọi nơi!"

Hướng Tiền vừa nói ra, trong mắt Vệ Du và tên sai vặt, trên người người này lại xuất hiện khí thế sắc bén.

Nhất là trong nhận thức của Vệ Du, từng tia khí thế sắc bén theo khắp nơi trong cơ thể người này chui ra. Giống như người trước mắt này, bộ thân thể này... đã không thể ẩn giấu được kiếm của y!

"Tốt!" Vệ Du không nhịn được khen ngợi: "Mời các hạ tới vấn!"

Y đã nóng lòng không kịp chờ đợi, không nhịn được muốn vấn kiếm tại cửa Bá phủ, quyết thắng thư hùng.

Thế nhưng cái tên Hướng Tiền này, lại dùng đôi mắt cá chết của y liếc nhìn Vệ Du, sau đó mới nói: "Một đường đi về phía tây, chỉ vì vấn kiếm. Không muốn làm mất thể diện lẫn thanh danh của ngươi. Chúng ta hãy vào phủ vấn kiếm, thế nào?"

Vệ Du mỉm cười, chậm rãi rút trường kiếm ra, cầm kiếm bên phải: "Dù ngươi cướp đi thể diện của ta, cướp đi thanh danh của ta, ta cũng sẽ không oán hận. Chỉ cần ngươi... làm được!"

Hướng Tiền hơi cúi đầu, dùng để tỏ lòng kính trọng: "Như vậy, ta đắc tội."

Duy chỉ lần thăm hỏi này, mới để cho Vệ Du cảm thấy người đi tới khiêu chiến mình này, quả nhiên có được xuất thân bất phàm, cũng không phải chỉ là hạng người có vũ lực.

Thế là tay cầm kiếm của y, nới lỏng chút, càng thoải mái, càng thông thuận... cũng càng chăm chú!

Đúng lúc này, Hướng Tiền ngẩng đầu lên.

Khi y ngẩng đầu, cũng đã xuất kiếm.

Khi y ngẩng đầu, đôi mắt cá chết của y đã trở nên sắc bén, nhuệ khí bắn ra bốn phía.

Mà Vệ Du lại thấy được một luồng sáng từ trong đôi mắt sắc bén này.

Luồng sáng này, cách đôi mắt này càng ngày càng xa, mà cách bản thân y... càng lúc càng gần!

Là Phi Kiếm thuật!

Trong đầu Vệ Du sinh ra ý nghĩ này.

Theo bản năng, dùng kiếm đặt ngang ngực.

Một kiếm này, như núi lớn hạ xuống, nguy nga ngàn dặm.

Vô cùng kiên cố, vững chắc không thể phá.

Keng!

Một tiếng vang này, vang động cả con đường đi trước Nghĩa An bá phủ, làm cho người đi đường đều hoảng sợ đưa mắt tới.

Luồng sáng kia, đụng phải kiếm mà Vệ Du đã đặt ngang trước ngực.

^ Am!

Cả người lẫn kiếm đều bị đẩy lùi hơn năm bước, tới tận khi dùng chân ngăn tại góc tường mới có thể ngăn cản thế lùi.

Bình Luận (0)
Comment