Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1592 - Chương 1592: Phong Thành

Chương 1592: Phong thành

Làm đô thành của Ốc Thổ Chỉ Quốc, Phong thành được coi là khá phồn hoa so với đô thành của rất nhiều tiểu quốc.

Ít nhất lấy ánh mắt của Khương Vọng đến xem, không có mấy nơi vượt qua được.

Dương có một cái thành Thương Phong, có tên rất giống Phong thành. Nhưng Phong thành của Ốc quốc, thứ phong phú không chỉ riêng là "Kho".

Khi nhìn thấy dòng người rộn ràng lúc vào thành, bầu không khí ồn ào, ầm 1, náo nhiệt này gần như khiến Khương Vọng tưởng rằng đang ở trong toà thành nào đó của Tề quốc.

Mà phóng tầm mắt nhìn tới, muôn vàn kiến trúc, trăm loại phong tình. Phong cách của các quốc gia cùng hài hòa thống nhất như thế, cũng khiến người ta tán thưởng.

Dù thành này không có khả năng sánh bằng thành Lâm Tri, nhưng cũng quả là nơi phồn hoa khó có được.

Đương nhiên, đối với Vũ Văn Đạc, lại không phải như thế...

"Gì vậy, nơi này kém xa vương đình ta!" Vũ Văn Đạc vừa đi vừa nói lâm bầm: "Bọn họ còn nói gì mà y quan chỉ địa, nói chúng ta là hồ gì đó, man gì đó. Chậc chậc."

Trong giọng nói có chứa mấy phần oán niệm.

Y lớn lên ở thảo nguyên từ nhỏ, sau này lại trực ban tại đường sinh tử, nói ra, quả thật không được chứng kiến nhiều phong cảnh các nước.

Thời gian trước, y luôn nghe người ta nói, người Trung Vực mắt cao hơn đầu, không quá coi trọng người trong thảo nguyên.

Kết quả, y chạy tới Ốc quốc xem xét, thấy cũng không gì hơn thế này, còn nói là đô thành đâu!

Mặc dù y thừa nhận nơi này cũng không tệ lắm, nhưng rõ ràng không sánh bằng vương đình chí cao mà.

Triệu Nhữ Thành mang mặt nạ đồng xanh bất đắc dĩ, nói: "Thực lực của Ốc quốc người ta còn chưa hẳn mạnh bằng Vũ Văn bộ các ngươi, nào có ai lấy vương đình chí cao so với bọn họ như ngươi?"

Cảm giác vinh nhục gia quốc của vị huynh đệ thảo nguyên này thật sự khá mãnh liệt.

"Dù sao chỉ có dáng về không phóng khoáng này. Người Trung Vực còn không biết xấu hổ mà xem thường chúng ta?" Vũ Văn Đạc hừ ra một tiếng từ trong lỗ mũi: "Thật là ếch ngồi đáy giếng vậy!

Y lại hoàn toàn coi Triệu Nhữ Thành là người trong thảo nguyên nhà mình, mở miệng một tiếng "chúng ta". Nhất định muốn Triệu Nhữ Thành cùng chung vinh nhục, cùng chung mối thù giống y.

"Thật ra ngươi đã hiểu lầm rồi. Người Trung Vực không phải xem thường người trong thảo nguyên" Triệu Nhữ Thành giải thích nói: "Đông, Tây, Nam, Bắc Vực, bên nào bọn họ cũng xem thường..."

Vũ Văn Đạc:....

"Trên Quan Hà Đài, dũng sĩ Mục quốc ta sẽ làm cho người Cảnh quốc mất mặt!" Y bỗng nhiên nổi giận đùng đùng.

Rồi giọng điệu lại lập tức chuyển thành phàn nàn: "Ai! Đáng tiếc kia Kim Qua không đủ thực lực, còn nhất định phải chiếm một danh ngạch, người có thực lực lại không chịu lên đài..."

Được rồi, còn học được cả nói quanh co.

Kim Qua đó cũng là người đứng thứ nhất Nội Phủ Cảnh, đánh khắp thảo nguyên mới tuyển ra được, nào phải thực lực không đủ rồi?

Bị Vũ Văn Đạc thua chẳng ra gì này, lại nói như thể Kim Qua đã đi cửa sau vậy.

Một chữ, "Chua".

Triệu Nhữ Thành không thèm để ý, chỉ tiếp tục đánh giá kiến trúc ven đường.

Vũ Văn Đạc tự chuốc nhục nhã, đành phải thu tư thái muốn ăn đòn kia, đi hai bước, lại không kiên nhẫn: "Tại vương đình, ngươi còn không bước chân ra khỏi nhà, nơi này có cái gì hay mà đi dạo, mà thế nào cũng phải đi dạo?"

Triệu Nhữ Thành thở dài một hơi: "Ta không để ngươi đi theo."

Trước kia sao hắn ta không phát hiện, tên này nói nhiều như vậy chứ? Ngày mọi người một tay giao đầu âm Ma một tay giao sinh hồn thạch, thật khiến người ta hoài niệm... Khi đó gọn gàng mà linh hoạt dường nào, không chút dây dưa, dài dòng.

"Hì hì" Vũ Văn Đạc không chút xấu hổ: "Ta không phải sợ ngươi không biết đường sao"

Triệu Nhữ Thành không có tâm tư đi so đo, bởi vì đã đến mục đích hôm nay hắn ta đi ra ngoài.

Dừng lại, lẳng lặng nhìn ra ngoài một hồi, hắn ta hỏi: "Nơi đó chính là Tê quán?"

Vũ Văn Đạc nhô đầu ra đi, liếc mắt nhìn theo, bĩu môi nói: "Đúng vậy, người Tề đã đến trước chúng ta. Bọn họ lại rất tích cực Ị?

Từ Mục quốc đến Ốc quốc, đương nhiên là gần hơn từ Tề quốc đến Ốc quốc.

Mà người Tề đi vòng một vòng lớn như vậy, đội ngũ còn tới Phong thành trước, cho nên y mới nói người Tề quá tích cực.

Làm hai nước đại bá chủ có phạm vi thế lực tiếp xúc nhau, quan hệ giữa Mục quốc và Tề quốc đương nhiên cũng rất khó được xưng là hòa thuận. Nước trước luôn muốn duỗi chân đến Đông Vực, nước sau cũng thường muốn xem phong cảnh Bắc Vực một chút. Hai bên đều tự nâng đỡ một vài tiểu quốc, bên ngoài chung sống hài hòa, nhưng lại âm thầm đánh nhau không ít.

Đương nhiên, trên việc nhằm vào Cảnh quốc, Tề quốc và Mục quốc vẫn tương đối ăn ý.

Cho nên Vũ Văn Đạc căm giận người Cảnh quốc nhiều hơn.

Triệu Nhữ Thành không nhịn được mà trừng y một cái: "Sao ta phát hiện ngươi suốt ngày nhìn nước này không vừa mắt, nhìn nước kia cũng không vừa mắt? Người Cảnh ngươi cũng phiền, người Tề ngươi cũng phiền. Ngươi cứ ở trong nhà đi, đừng đi ra ngoài nữa, tránh cho tâm mệt!"

Hắn ta dạy dỗ đến lẽ thẳng khí hùng, Vũ Văn Đạc lại hoàn toàn không nghe lọt, đột nhiên y giơ cao tay phải lên, rêu rao nói:

"Bên này! Ở đây!"

Giọng nói của y hào phóng như thế, khiến người đi đường sôi nổi ghé mắt.

Mà Triệu Nhữ Thành quét mắt qua, đã nhìn thấy Hách Liên Vân Vân đi thẳng tới trước mặt với nụ cười xán lạn.

Trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác hoang đường—— "Ta lại bị kẻ lỗ mãng Vũ Văn Đạc này bán rồi?"

Bình Luận (0)
Comment