Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1596 - Chương 1596: Thuận Gió

Chương 1596: Thuận gió

Diệp Lăng Tiêu nhấn vào trụ khảm ngọc trước mặt một cái, một màn mây liền dâng lên chặn luồng gió đối diện lại, cũng giữ âm thanh nói chuyện của hai cha con trong xa giá.

"Không ngờ Đỗ Như Hối lại tự mình dẫn người tới Quan Hà Đài, chắc hẳn người kia không dơn giản. Có lẽ Hoàng Hà Hội lần này bọn họ thực sự có thể đem lại kinh hỉ cho mọi người không chừng"

Chỉ một câu, mãi không thấy hồi âm.

Ông ta nhịn không được mà liếc sang bên cạnh: "Làm con gái của Diệp Lăng Tiêu ta, con có thể quan tâm tới đại thế thiên hạ một chút được không?"

Diệp Thanh Vũ trả lời, tiếng nói như tiếng nước chảy qua đá trắng, người nghe cũng thấy thanh tịnh: "Chuyện của Trang quốc cũng được coi là đại thế thiên hạ sao?"

Diệp Lăng Tiêu tựa trên ghế, nửa nghiêng người sang liếc nhìn con gái bảo bối: "Trang Cao Tiện kia thành tựu Chân Nhân đương thời, chém giết Hàn Ân. Đỗ Như Hối là hiển tướng một nước, chống trời đỡ biển. Bọn họ mới đánh thắng trận chiến Trang Ung, mở đất được người, không ngừng tiến thủ. Sao con dám khinh mạn?"

Diệp Thanh Vũ hơi nghiêng đầu: "Trang Cao Tiện kia nuốt đan trị thương, Đỗ Như Hối mệt mỏi, hy sinh không biết bao nhiêu vong hồn mới có được hôm nay. Hai người này cộng lại cũng không thể so với cha con đâu"

Diệp Lăng Tiêu ngăn chặn ý cười trong mắt, cố ý hừ lạnh một tiếng: "Chuyện Trang quốc không đáng cho con quan tâm, vậy để ta kiểm tra, vì sao Ung quốc phạt nước Tiều mà lại thất bại?"

"Vì Trần!" Diệp Thanh Vũ đáp.

Diệp Lăng Tiêu không nhận xét gì, mà hỏi thêm: "Vì sao nói vậy?"

Nhưng bản thân câu hỏi này cũng là một cách tán thành.

Diệp Thanh Vũ tự tin nói: "Trên đời này, hiểu rõ Tiều quốc nhất không ai hơn Uy Ninh Hầu Tiêu Vũ của Ung quốc. Ung thế mạnh hơn Tiều, lực mạnh hơn Tiều, lại do Tiêu Võ tự mình lãnh quân tập kích, bất luận xét về mặt nào đi nữa đều không có lý do gì để thất bại. Trừ phi có ngoại lực can thiệp."

"Nếu Kinh quốc can thiệp, Ung quốc sẽ không vô thanh vô tức.

Trang quốc vừa mới ăn no, còn tiêu hóa chưa xong, càng sẽ không vội vã đến đánh với Ung quốc trận nữa."

Mà giáp phía bắc của Tiểu quốc là Trần quốc, phía nam giáp Lạc quốc. Lạc quốc thế nào ai cũng biết, chuyện gì làm được cũng đã làm trong trận chiến Trang Ung rồi. Chỉ có Trần quốc, nước này tuy nhỏ, nhưng truyền thừa tương đối lâu, xưa nay vẫn thần bí"

"Ung quốc phạt Tiều bị ngăn trở, đột nhiên thối binh cũng không phải đại bại thua thiệt, làm đến nước này chỉ cần phái một cường giả đến cảnh cáo là được, hoặc là Chân Nhân đương thời. Chỉ có cường giả cấp độ này mới có thể khiến Ung quốc cố ky"

"Con đoán... Cửu đại nhân ma, có lẽ đang ở Trần quốc!"

Diệp Lăng Tiêu ngẩn người, hiển nhiên khá bất ngờ.

Từ khi thành tựu Chân Nhân, ông ta không có nhiều thời gian rảnh, chỉ muốn làm sao "đào tạo" thêm cho con gái bảo bối ngoài việc tu hành, thí dụ như quyền mưu, thí dụ như lòng người."

Đều là tiến hành theo chất lượng, ví như hôm nay, trong lúc nói cười cũng là dạy bảo.

Chỉ không nghĩ tới con gái mình lại có thể đưa ra một đáp án đặc sắc như vậy.

Nhưng nghĩ lại, ông ta cũng lập tức hiểu ra: Con gái của Diệp Lăng Tiêu ta đương nhiên phải cực kỳ thông minh, hoàn mỹ vô khuyết, là thiên hạ đệ nhất, cử thế vô song!

"Đáp án này coi như không tệ" Ông ta nói có vẻ rất miễn cưỡng.

Nếu lúc này không có Diệp Thanh Vũ ở đây, mà là ông ta đang thảo luận về câu trả lời của nàng với người khác, tất nhiên ông ta sẽ khen đến mức trên trời không có dưới đất không ai. Nhưng trước mặt con gái ở đây, không thể để nàng quá kiêu ngạo được.

Đứa nhỏ này đã có dấu hiệu không nghe lời rồi, cần phải dội nước lạnh mới phải.

Diệp Thanh Vũ cười, con mắt cong cong.

Đương nhiên nàng sẽ không nói cho Diệp Lăng Tiêu biết Khương Vọng cũng từng thảo luận với nàng về chuyện Ung phạt Tiểu.

Nếu nói trên đời này có ai hiểu rõ chuyện này, ngoại trừ bản thân Ung quốc và Tiều quốc ra, còn có ai hơn được Khương Vọng chứ?

Hắn đã từng tham dự thọ yến của Uy Ninh Hậu, chứng kiến nhân ma tứ ngược Thanh Vân Đình, cũng là người đầu tiên biết chuyện Tiêu Vũ xuất binh phạt Tiều.

Bởi vì xem như từng có giao thủ với nhân ma, Khương Vọng cũng nghiêm túc nghĩ tới vấn đề nhân ma nên đã có được một vài kết luận. Vừa vặn, Diệp Thanh Vũ có nhắc đến trong thư.

Hắn bèn thuận tay thảo luận.

Với Diệp Thanh Vũ mà nói, nàng chỉ coi chuyện Ung phạt Tiểu như một tin tức mà kể ra thôi, bản ý là để Khương Vọng ở xa Đông Vực có được khái niệm về sự tình nơi tây cảnh.

Khương Vọng lại trực tiếp đàm binh trên giấy với nàng, điều này nàng cũng không ngờ tới, chỉ biết dỗ khóc đở cười. Bây giờ lại cảm thấy cuộc trò chuyện này rất có ý nghĩa!

Chẳng phải cuộc nói chuyện này đã phát huy tác dụng rồi sao?

Chỉ có điều, Diệp Thanh Vũ cũng không biết là...

Cũng không phải tất cả những phân tích của Khương Vọng kia đều là suy nghĩ của hắn, cũng có "tham khảo" một chút phân tích của tên mập nào đó.

Tóm lại, trên bộ hạc liễn thừa phong này, cả hai cha con đều rất hài lòng.

"Ôi" Diệp Thanh Vũ chợt thở dài: "Cũng không biết An An ở nhà thế nào, đi ra ngoài không đưa con bé theo lại không quen lắm"

Diệp Lăng Tiêu cười lạnh nói: "Cô bé và A Sửu chơi vui lắm, chỉ ước gì không có ta ở đó, không ai đốc thúc nó tu luyện!"

Diệp Thanh Vũ nghĩ nghĩ một lát, cũng thấy có lý, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Nói lại thì... sao cha không chịu để An An đi theo ạ?"

Diệp Lãng Tiêu quay lại, bu môi nói: "Con bé còn nhỏ, còn phải tu hành. Bây giờ căn bản nó chẳng có lịch duyêt gì, lập tiểu chu thiên, đại chu thiên cái gì không biết cần bao nhiêu năm. Con đường tu hành dài dằng dặc, sao có thể từ nhỏ đã buông lỏng?"

"Lịch duyệt kia cũng không phải luyện trong nhà mà ra được."

Diệp Thanh Vũ nói: "Không phải nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn sao. Dịp như Hoàng Hà Hội thật sự hiếm có, cũng có nhiều trải nghiệm!"

Diệp Lăng Tiêu không vui: "Tàu xe mệt mỏi quá cực khổ, cô bé còn nhỏ, vẫn nên quên đi"

Ngồi hạc liễn Thừa Phong mà còn nói là "tàu xe mệt mỏi", vậy những tu sĩ dùng nhục thân phi hành kia chắc phải nói là "lang bạt kỳ hồ" mới phải.

Diệp Thanh Vũ nhìn ông ta, nhịn không được mà cười nói: "Kia là muội muội của người ta, cha còn không để ca ca đón muội muội sao?"

Diệp Lăng Tiêu hiên ngang lẫm liệt nói: "Đó là đệ tử của Lăng Tiêu Các chúng ta! Ta phải phụ trách an toàn cho nó!"

Diệp Thanh Vũ nhìn ông ta chằm chằm: "Các chủ đại nhân, làm vậy là chơi xấu đó"

Diệp Lăng Tiêu quay đầu đi, nhìn ra ngoài hạc liễn, hừ lạnh: "Thế đạo này loạn như thế cơ mà, phải không? An An lại khả ái như thế, sẽ khiến người xấu chú ý đến chứ? Ta thân là Các chủ Lăng Tiêu Các, nhất định phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của mỗi đệ tử. Chỉ cần bảo đảm một phương bình an, bảo đảm một cảnh ổn định. Con nói xem có đúng không? Ta cũng không phải người không biết nói đạo lý. Khi nào hắn đánh thắng được ta, sẽ tới đón An An đi"

Diệp Thanh Vũ kiên nhẫn giải thích: "Ö Tề quốc người ta có thế lực hẳn hoi đấy, cả một đống thân phận loạn cả lên, có phải ngài không biết đâu. Tề quốc là cường quốc thiên hạ, làm sao không bảo vệ An An được chứ?"

"Tề quốc mạnh thì mạnh đấy, nhưng Khương Vọng hắn có thể nói được sao? Quyền sinh quyền sát không phải còn nằm trong tay Tê Đế sao? Với cái tính cách ngơ ngẩn của thằng ngốc kia, không biết chừng lúc nào đấy lại đắc tội với quyền quý, liên lụy đến An An" Diệp Lăng Tiêu vẫn không quay đầu lại, hừ lạnh nói:

"Nhưng ở Vân quốc, ta quyết định. An An tuyệt đối bình an"

"Ôi, thật đúng là không có cách nào với cha nữa"

Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi, cũng chuyển sang bên kia hạc liễn, hai mắt cong cong.

Khương đạo hữu.

Ta rất rất hiểu ngươi.

Nhưng việc này phải nói thế nào đây?

Ôi.

Cha ta ấy mà, ông ấy hơi ngoan cố.

Ôi.

Ta đã tận lực rồi.

Bình Luận (0)
Comment