Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1604 - Chương 1604: Gặp Sơn Quỷ

Chương 1604: Gặp sơn quỷ

Hôm qua, đội ngũ quan lễ đã tới trên đội chiến xa hoa lệ.

Khương Vọng còn cố ý tới xem thử, hắn thật sự muốn biết Tả Quang Thù hiện tại thế nào. Tiểu thiếu niên này không tranh vị trí, nhưng không biết có đến xem lễ không.

Trong Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn có từng gửi thư riêng cho Tả Quang Thù, nhưng có thể đối phương đang bận hoàn thiện thuật Thủy Giới, không kịp hồi âm.

Mà mấy ngày nay, Thái Hư Huyễn Cảnh đến gần Quan Hà Đài đã bị ngăn cản.

Giống như lúc ở trong cung Tề Vương thì không thể liên hệ với Thái Hư Huyễn Cảnh vậy, sáu vị chí tôn tương lai ở đây, đương nhiên không cho phép chứ như Thái Hư Huyễn Cảnh tồn tại.

Nhưng người Sở quốc ở đây hắn chẳng quen ai, cũng không giỏi nghe ngóng. Đội chiến xa của Sở quốc cái nào cái nấy đều hoa lệ, xa xỉ nhất thiên hạ, chẳng có mấy người Sở xuất hiện.

Hắn loanh quanh ngoài đường một hồi còn bị mấy người trừng mắt nữa.

Sau này hắn mới biết, khi đó đệ nhất mỹ nhân Sở Quốc Dạ Lan Nhi rời khỏi Liễu Hương Các, khiến cho vô số ong bướm tề tựu chỉ mong một lần được thấy phương dung.

Nhưng hắn chẳng thấy gì cả, chỉ dành hậm hực quay về.

Còn về đội ngũ quan lễ Tề quốc, hắn chẳng chờ mong gì.

Trọng Huyền Thắng đã nói phải bế quan tu luyện, Yến Phủ thì vội vàng đi dỗ Ôn Đinh Lan.

Hứa Tượng Càn hiện đang lang thang đâu đó ngoài hải đảo, tóm lại là theo đuôi Chiếu Vô Nhan chạy khắp nơi.

Còn tỷ đệ Lý Long Xuyên, dù sao thì khi Khương Vọng xuất phát, bọn họ vẫn đang ở đảo Băng Hoàng, bận rộn lo chuyện cho Thạch Môn Lý thị ngoài hải đảo.

Duy chỉ còn một người, hắn đột nhiên nghĩ đến, Vương Di Ngô có công kiếm phong sơn, nói không chừng đã rời khỏi doanh tử tù rồi. Người này không thể trở về Lâm Tri, biết đây lại tới Quan Hà Đài...

Nếu thật sự gặp ở đây, không biết tên này còn kiêu ngạo ngang ngược như lúc đầu không?

Giữa Quan Hà Đài, trong Diễn Võ trường được vây bởi sáu cây trụ, mấy trận tỷ thí đồng thời diễn ra.

Cảnh quốc làm chủ nhà, đương nhiên sẽ phụ trách sắp xếp lịch đấu, cũng phải đảm bảo công bằng. Mà năm trong số sáu cường quốc còn lại đều có quyền giám sát.

Địa bàn Vạn Yêu Chi Môn cũng là do Cảnh quốc phân phối là chủ yếu. Ai bảo thành Thiên Kinh của người ta đã đè ép cả Vạn Yêu Chi Môn chứ?

Hiện giờ, đương nhiên có thể nói, lấy quốc đô trấn áp Vạn Yêu Chỉ Môn có lợi cực lớn.

Nhưng chiến đấu với yêu tộc cũng không phải có lợi ngay được.

Khi lợi ích còn lâu mới có thể bù đắp dược tổn thất, thì thành Thiên Kinh đã được thành lập.

Hiện giờ đương nhiên cả sáu cường quốc đều có quân đội đóng quân trong Vạn Yêu Chỉ MÔn, chém giét không ngừng, chậm rãi biến đổi chiến tranh phản công phòng ngự của yêu tộc thành nhân tộc chủ động tấn công cướp đoạt tài nguyên.

Nhưng khi sáu nước mạnh hiện nay còn chưa phải là sáu nước mạnh, khi Tần quốc còn chưa trở thành bá chủ phía Tây cảnh, khi Dương quốc một đêm sụp đổ...

Trong suốt khoảng thời gian thiếu thốn viện quân kia, vẫn là Cảnh quốc một mực trấn trụ Vạn Yêu Chỉ Môn.

Có thể nói, trái ngọt người Cảnh quốc được hưởng hôm nay cũng là nhờ tiền bối Cảnh quốc lấy máu tươi trồng nên. Vô số bộ xương chôn xuống mới đổi được phong quang độc bá trung vực hôm nay.

Khương Vọng nhìn ra ngoài Tề nhai, nhìn về phía giữa Quan Hà Đài.

Một tiểu đội mười lăm quân sĩ Thiên Phúc Quân đang trầm mặc đứng sau lưng hắn làm nghỉ trượng.

Hắn cố ý tới xem trận chiến đấu cạnh tranh vị trí thi đấu chính thức của tu sĩ Nội Phủ các nước.

Hắn muốn xem người, xem võ, xem thuật.

Ngoài sáu nước mạnh, chưa chắc đã có ai có thể xứng làm đối thủ của hắn.

Nhưng nhất định mỗi một người tới Hoàng Hà Hội hôm nay đều có chỗ đáng xem.

Dù chỉ có một điểm có thể dẫn dắt bản thân cũng tốt hơn ngồi trong phòng khổ tu nhiều.

Thực ra nội phủ thứ ba của hắn cũng đã đầy đủ viên mãn, có thể gõ mở nội phủ thứ tư bất kỳ lúc nào, nhưng hắn không nóng nảy.

Vì có liên quan đến thần thông nội phủ thứ nhất, Hỏa Giới Chỉ Thuật không thể bị nội phủ thứ tư khấc ấn, chỉ vẻn vẹn thêm một nguồn động lực nữa mà thôi.

Hiện giờ, với hắn, không đủ chất để đẻ thăng.

Hắn đang chờ đợi một thời cơ phù hợp, tốt nhất là có thể vừa tiến vào Nội Phủ đã lấy được thần thông luôn.

Giống như trong trận tỷ thí với Vương Di Ngô lúc trước ấy.

Hiện giờ chỉ có cường địch thật sự có thể dẫn dắt hắn.

Lục hợp giả, thiên hạ dã.

Trên dưới đông tây nam bắc, tổng cộng là "lục hợp"

Sáu cây trụ lục hợp này chính là trụ bao quát cả thiên hạ.

Diễn Võ Trường được vây bởi sáu cây trụ, chính là "thiên hạ chỉ đài"

Chỉ có khôi thủ của Hoàng Hà Hội mới có thể dựng thẳng lá cờ nước mình trên sáu cây trụ này.

Do vậy, rất nhiều người gọi việc tranh khôi trong Hoàng Hà Hội này là "treo cờ cho quốc gia"

Khi tới gần sáu cây cột trụ, vừa vặn gặp một đội tỉnh nhuệ đang đi tới.

Gọi bọn họ là tỉnh nhuệ không chỉ vì khí thế bễ nghễ của họ.

Những người này đều mặc chiến giáp âm dương, lưng đeo đạo kiếm ba thước, ai nấy đều có khí tức không tầm thường.

Chính là một trong Cảnh quốc Bát giáp.

Đấu Ách!

Cùng là đội quân mạnh trong thiên hạ, thuộc hai cường quốc khác nhau. Giữa Thiên Phúc Quân và quân Đấu Ách khó tránh khỏi có ý ganh đua tranh giành, nhưng cũng không xảy ra mâu tuẫn gì trên Quan Hà Đài này.

Chỉ là ai nấy đều ngẩng cao đầu hơn, lưng ưỡn càng thẳng hơn.

Nhưng lực chú ý của Khương Vọng không phải ở binh lính quân Đấu Ách, mà là mấy người phía sau đội quân này.

Hắn nghĩ, đều là tu sĩ thiên kiêu nước phụ thuộc, không biết trong đó có thiên kiêu bên Cảnh quốc vẫn giữ bí mật không.

Sau đó, Khương Vọng thấy...

Lâm Chính Nhân.

Hắn quá quen thuộc với Lâm Chính Nhân rồi.

Cái tên này, trong cuộc luận đạo ba thành, không từ thủ đoạn chỉ cầu thắng lợi.

Cái người này, ở thành Vọng Giang, từng có một lần giao phong chính diện với Khương Vọng đang che mặt.

Một lần kia, hắn được Trang Thừa Càn dẫn đạo, cũng thuận theo phát tiết thù hận trong lòng Cao Sí. Mà người này cũng không chút do dự ép đệ đệ ruột của mình phải nhảy xuống giếng.

Khi ấy, hắn chiếm được ưu thế tuyệt đối về thực lực, sát tâm đã động, mà người này lại có thể đào thoát thành công.

Đây là một đối thủ phi thường đáng sợ!

Khương Vọng chỉ nhàn nhạt nhìn qua một cái, dường như căn bản chẳng nhận ra người.

Mà Lâm Chính Nhân.

Ánh mắt Lâm Chính Nhân nhìn Khương Vọng có mang theo một chút nghi hoặc và tìm tòi nghiên cứu.

Sau đó, y rời đội ngũ, chậm rãi đi ra.

Làm sao y không nhận ra Khương Vọng chứ?

Làm sao chỉ là nghi hoặc thôi đâu?

Gương mặt người này đã xuất hiện trong lòng y vô số lần.

Y lần theo hồi ức, lần dầu nhìn thấy gương mặt kia khi luận đạo ba thành, sau đó, dù gặp lại ở đâu cũng có thể nhận ra ngay lập tức.

Nợ máu của toàn bộ Lâm gia, đều ghi hết vào người này.

Biết bao lần y bừng tỉnh giữa đêm, cho rằng mình vẫn đang ở thành Vọng Giang đêm ấy, sự sợ hãi này chắc chắn phải dùng máu tươi mới có thể tẩy đi dược.

Nhưng bây giờ thì không thể.

Y vĩnh viễn tự nói với mình rằng, nếu không có cơ hội nắm chắc mười phần, thì đừng có thành toàn cho kẻ địch.

Hiện giờ đối phương là thiên kiêu Tề quốc, sau lưng có một đội quân sĩ Thiên Phúc Quân làm nghi trượng.

Không giống y, không giống như thiên kiêu những nước nhỏ như y, chỉ có thể đi theo sau mông quân Đấu Ách.

Đã không thể nhận ra nữa rồi.

Vậy thì y cũng không nhận ra.

Cũng muốn để người này cảm thấy mình thực sự không nhận ra.

Chỉ là, sau khi đi ra xa rồi.

Y lẳng lặng tự nhủ: cuối cùng đã gặp lại, sơn quỷ.

Y cần thận đến mức...

Dù chỉ đang lẵng lặng nhấm nuốt cừu hận trong lòng, y cũng không gọi tên thật của người kia ra.

Bình Luận (0)
Comment