Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1619 - Chương 1619: Tần Chí Trăn

Chương 1619: Tần Chí Trăn

Đối với vấn đề này, Lâm Chính Nhân cũng đã suy nghĩ rất lâu.

Cho nên sớm có đáp án.

"Ta đã từng có tiếp xúc với Giang sư tỷ tại bí cảnh Hoàng Lương, coi như hiểu nàng ta, những ngày nay cũng đã quan sát rất nhiều. Giang sư tỷ là thiên kiêu của đại quốc, thiên phú cao, thực lực mạnh, thần thông hiếm thấy, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú. Thiên phú của ta không bằng, cảnh giới không bằng, công pháp cũng không bằng nốt..."

Lâm Chính Nhân nhỏ giọng nói: "Chỉ nắm chắc 65%."

Đỗ Như Hối cười.

Ông ta biết tính cách của Lâm Chính Nhân rất cẩn thận. Gặp chuyện cũng không nói quá chắc chắn, trên 60% chính là 8-90% của người khác.

"Như vậy..."

Đỗ Như Hối nói: "Ngươi không ngại chống cự 'không cần thiết!

một lần đi. Dù gì thì cũng nên có người tiến vào thi đấu chính thức, lão phu cảm thấy người phù hợp không chỉ có Giang Ly Mộng, mà ngươi cũng rất thích hợp"

Lâm Chính Nhân chưa vội đồng ý, mà nói: "Chính Nhân còn lo lắng một chuyện."

Khi thấy ánh mắt nghi ngờ của Đỗ Như Hối, hắn ta nói: "Tài nguyên phía sau Vạn Yêu Chi Môn ấy, ta không biết chúng ta có thể lấy hay không, có thể tiếp nhận được hay không"

Đỗ Như Hối vỗ vai hắn ta, nói: "Để người trẻ tuổi như ngươi lo lắng những chuyện này, trở nên do dự lưỡng lự...

Ông ta thở dài, nói: "Là lỗi của lão phu...

"Ngươi cứ thoải mái mà chiến đấu đi"

Ông ta thu hồi bàn tay khô gầy của mình, đứng dậy đi vào trong phòng.

Chỉ còn lời nói là lưu tại trong sân...

"Nếu như chúng ta có thể có một chỗ cắm dùi phía sau Vạn Yêu Chi Môn. Vậy đám xương già chúng ta, đều chôn thây ở nơi đó cũng không tiếc."

Khương Vọng nói sẽ coi trọng Lâm Chính Nhân, cũng không chỉ là nói miệng mà thôi.

Trước cuộc chiến giữa thiên kiêu Lâm Chính Nhân của Trang quốc và thiên kiêu Giang Ly Mộng của Thịnh Quốc, hắn đều ở trên khán đài.

Đương nhiên, hắn tới đây không chỉ vì trận chiến này.

Mỗi ngày hắn đều tới trên đài Quan Hà để xem chiến đấu.

Những cuộc chiến đặc sắc nhất, đều không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn, những khoảnh khắc sáng chói nhất đều được hắn quan sát một cách tỉ mỉ.

Có thể nói, trên đời này rất khó còn nơi nào như nơi này, có thể diễn ra những trận đấu đặc sắc nhất của các thiên kiêu trong thiên hạ.

Sau ba lượt thi đấu tuyển chọn, từ một trăm mười hai thiên kiêu Nội Phủ Cảnh trong các quốc gia trên thiên hạ, hiện giờ chỉ còn lại mười bốn thiên kiêu.

Trong những quốc gia thất vọng rút lui kia, có hai mươi bảy quốc gia đã vĩnh viễn mất đi đệ nhất thiên kiêu Nội Phủ Cảnh của quốc gia.

Còn có thiên kiêu của sáu nước, đã bị phế hoàn toàn, con đường đi tới cuối.

Sẽ không còn có thịnh hội nào, có thể làm cho nhiều thiên kiêu đánh cược mọi thứ, liều mạng tranh đấu như này.

Cũng bởi vì cạnh tranh kịch liệt như thế, chiến đấu cũng tàn khốc như thế, kẻ đạt được giải nhất trên Hoàng Hà Hội, mới được cả thiên hạ công nhận là đệ nhất.

Sau khi ba lượt thi đấu tuyển chọn kết thúc, mười bốn thiên kiêu còn lại, sẽ tiến hành vòng thi đấu thứ tư vào ngày hôm nay. Bên thắng sẽ chiếm được bảy vị trí tiến vào thi đấu chính thức. Còn bảy người thất bại thì sẽ cạnh tranh ba vị trí cuối cùng tiến vào thi đấu chính thức.

Ngày này rất quan trọng, cho nên Khương Vọng thấy được một vài bóng người xa lạ trên khán đài.

Ví dụ như khán đài phía đối diện hắn, là một cô gái khoác chiến bào màu vàng, ngũ quan thâm thúy, vóc người khỏe đẹp cân đối, làn da màu cổ đồng.

Nàng ta ngồi bệ vệ nơi đó, nhìn xung quanh đều là dùng ánh mắt bễ nghễ thiên hạ, khí thế còn mạnh hơn phần lớn đàn ông.

Thậm chí làm hắn liên tưởng tới Khương Vô Ưu.

Thế nhưng cô gái này lại càng "đũng mãnh" hơn chút, còn Khương Vô Ưu lại càng uy nghiêm quý khí hơn chút.

Sau khi được Kiều Lâm "giới thiệu", hắn biết người này chính là Hoàng Xá Lợi, đệ nhất Nội Phủ Cảnh của Kinh quốc, cũng là con gái của Hoàng Phất - Đại tướng quân Hoàng Long Vệ. Trong tình báo do Trần Trạch Thanh cung cấp, Hoàng Xá Lợi có bốn thần thông, chiến lực vô song, tung hoành ngang dọc tại Kinh quốc.

Khương Vọng thân là thiên kiêu Nội Phủ Cảnh của Tề quốc, cho nên khi Khương Vọng đang quan sát người khác, mình cũng bị rất nhiều người quan sát.

Hầu hết những người chú ý tới thi đấu tuyển chọn trong đài Quan Hà đều biết, trong những thiên kiêu Nội Phủ Cảnh của sáu quốc gia lớn, chỉ có Khương Vọng của Tề quốc, không hạ một trận thi đấu tuyển chọn nào, mỗi trận đều đang xem chiến.

Thực ra những thiên kiêu của các cường quốc khác không phải không chú ý tới thi đấu tuyển chọn, mà chỉ là không chú ý nhiều như Khương Vọng, mỗi trận đều chú ý cả.

Trong thi đấu tuyển chọn, những thiên kiêu đáng giá chú ý, những trận chiến đấu đặc sắc, cũng có người chuyên môn sàng chọn rồi thông báo cho họ, chuẩn bị các loại tài liệu vô cùng tỉ mỉ, để bọn họ tập trung nghiên cứu, không lãng phí thời gian tu luyện của bản thân trước thời gian thi đấu.

Về phương diện này, Tề quốc là một trong những cường quốc đương nhiên cũng có, sẽ không kém bất cứ quốc gia nào. Chỉ là Khương Vọng muốn tự mình tới để cảm nhận chiến đấu mà thôi.

Như ngày hôm nay, có lẽ là một vòng thi đấu quan trọng nhất của thi đấu tuyển chọn Nội Phủ Cảnh, Hoàng Xá Lợi cũng tự mình tới đây xem chiến.

Đối với ánh mắt của người ngoài, Khương Vọng cũng không lạ lãm.

Sau khi tu luyện Càn Dương Chi Đồng, hắn lại càng nhạy cảm hơn với những "ánh mắt" khác.

Thế nhưng ánh mắt kia, thực sự hơi nặng, nặng tới mức... có một loại nhắc nhở nào đó.

Giống như là có một vị khách không mời mà tới, trước khi gặp mặt thì gõ cửa phòng để nhắc nhở vậy.

Khương Vọng quay đầu nhìn về phía bên phải, thấy được một người nam nhân mặc áo đen giày đen, âm thầm lại cứng rắn như một tảng đá ngầm.

Hắn ta nhìn Khương Vọng, không lén lút che giấu, đi thẳng về phía bên này.

Kiều Lâm hiểu chuyện truyền âm nói: "Tần Chí Trăn."

Thiên kiêu Nội Phủ Cảnh của Tần quốc - Tần Chí Trăn, Khương Vọng đương nhiên cũng nhớ được cái tên này.

Những tài liệu liên quan với người này, đều được Khương Vọng đọc qua rất nhiều lần.

Dù là chiến tích trong quá khứ, hay là ấn tượng mà hắn ta tạo cho người khác, đều là hai chữ "cường ngạnh".

Cường là mạnh mẽ, ngạnh là cứng rắn.

Như đá ngầm đón đố sóng dữ, đứng thẳng trong biển động sóng thần trong hàng trăm ngàn năm.

Khương Vọng đứng im bất động, nói: "Để hắn ta tới."

Hai tên binh lính của Thiên Phúc quân đang tiến ra đón, nghe thấy vậy thì đứng yên tại chỗ, không ngăn cản nữa.

Mà Tần Chí Trăn cũng vẫn dựng thẳng bàn tay lên, ra hiệu binh lính Bá Nhung đi theo hắn ta đều dừng lại, dừng trước vòng phòng vệ của binh lính Thiên Phúc quân.

Binh lính Bá Nhung đều mặc bộ giáp nặng nề màu đen nhánh, duy trì trạng thái đối mặt với binh lính Thiên Phúc quân mặc bộ chiến giáp màu vàng kim.

Mà Tần Chí Trăn lại một mình đi tới, đi thẳng tới trước mặt Khương Vọng, nhìn thẳng hắn.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Khương Vọng chính là...

Nếu lần này Tả Quang Thù lấy được vị trí Nội Phủ Cảnh của Sở quốc, lại trùng hợp gặp phải người này, chắc hẵn sẽ rất muốn cho hắn ta một bài học.

Bình Luận (0)
Comment