Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1630 - Chương 1630: Tiển Tướng Quân!

Chương 1630: Tiển tướng quân!

Khi Khương Vọng chuẩn bị đứng dậy rời đi, đột nhiên trên khán đài nghe "Ong" một tiếng, không ít người bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau, hoàn toàn bỏ qua truyền âm, đám đông đột nhiên xôn xao hẳn lên. Mọi người bắt đầu lan truyền một tin tức đáng kinh ngạc đến nỗi mà nó lấn áp cả sự khinh miệt dành cho Xúc Mẫn trước đó.

Kiểu Lâm thân là một "Chủy toái cường giả", hắn ta nghiễm nhiên trở thành người đầu tiên nhận được tin tức. Thông tin này cực kỳ kinh người, khi nó được truyền đến tai Khương Vọng cũng khiến hắn sững sờ trong giây lát.

"Thiên kiêu Nội Phủ Cảnh của Cảnh quốc từ bỏ thi đấu."

Không đủ mười sáu người tham gia trong cuộc thi Nội Phủ chính thức của Hoàng Hà Hội. Thật là một hòn đá làm dậy hàng ngàn con sóng!

Có lẽ là do đội hình thi đấu chính thức đã được công bố nên Cảnh quốc mới đưa ra thông tin này. Cảnh quốc, quốc gia được người người công nhận là quốc gia mạnh nhất thiên hạ, kẻ luôn lấy "Tam khôi" làm mục tiêu, thế nhưng lại từ bỏ trận Nội Phủ của Hoàng Hà Hội?

Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì?

Điều này tất nhiên làm dấy lên thắc mắc, sự hoài nghi và hoang mang của rất nhiều người. Nhưng vào lúc này, vấn đề này có lẽ phải để bàn sau. Đối với nhiều người có mặt tại cuộc thi này mà nói vấn đề quan trọng hơn là vị trí bỏ trống này sẽ dành cho ai?

Ai sẽ có được cơ hội này đây?

Mọi người háo hức truyền tin cho nhau, cảnh tượng nhất thời mất kiểm soát. Trong lúc hỗn loạn, một bóng người cao lớn đột nhiên bay vào đấu trường, đứng lơ lửng giữa bầu trời. Hắn có khuôn mặt vuông đỏ tía, lông mày dài và mũi cao, trông rất uy nghi. Hắn ta xoay người một vòng để mọi người có thể nhìn rõ bộ dạng của hắn và chú ý đến đôi mắt cương nghị của hắn. Sau đó hắn ta mới nói: "Tại hạ là Tiển Nam Khôi, là thống soái của Thần Sách quân. Thông tin này có lẽ có người đã biết, có người còn chưa rõ, bây giờ tại hạ xin phép được nói lại một lần"

Hắn ta nhìn xung quanh, ánh mắt đầy uy nghiêm: "Đại Cảnh ta thẹn làm chủ nhà, mọi chuyện không muốn tranh chấp quá với khách cho nên nhường ra suất của trận Nội Phủ trong Hoàng Hà Hội năm nay, cho mọi người trong thiên hạ một cơ hội tranh khôi.

Âm thanh của hắn ta tuy không lớn nhưng lại hoàn toàn làm biến mất tiếng thì thầm to nhỏ của đám đông phía dưới. Hôm nay, trên diễn võ trường do sáu cây lục hợp trụ bao phủ, mặc dù có rất nhiều nhân vật lớn, nhưng lại không có cao tầng của lục cường trong thiên hạ.

Vậy nên, tuy ở đây có nhiều người như vậy, nhưng chẳng người nào có địa vị cao hơn Tiển Nam Khôi. Vậy nên cách nói chuyện của hắn ta cũng mang theo sự tùy ý.

"Tiển tướng quân!"

Khương Vọng đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, quay đầu lại, Tào Giai với "gương mặt người con dâu nhỏ" không biết từ lúc nào ngồi ở bên cạnh hắn.

Người nam nhân này ngồi trên khán đài, nhìn Tiển Nam Khôi đang đứng giữa không trung, tuy vẻ mặt có nét đau khổ nhưng lời nói ra lại khiến người khác không thể nào xem nhẹ: "Bỏ cuộc chính là bỏ cuộc, đừng nói không có chừng mực như vậy."

Lúc này vẫn còn ba thiên kiêu giành được vị trí cuối cùng đang đứng trên võ đài nhưng mọi sự chú ý đều đổ dồn vào người nam nhân đang đứng giữa không trung kia. Cho dù là thiên kiêu đi chăng nữa, đứng trước mặt vị thống soái Thần Sách này, bị lu mờ là điều khó có thể tránh khỏi. Tuy nhiên khi đối mặt với hắn ta, khí thế của Tào Giai lại không hề bị sụt giảm chút nào.

Tào Giai ngồi cạnh Khương Vọng, chậm rãi nói tiếp: "Tiển Nam Khôi ngươi có thể nói mình là người của Cảnh quốc, thậm chí có thể nói là người của Trung vực, Tào mỗ cũng lười uốn nắn nhưng đài Quan Hà này là của chung Nhân tộc. Nơi trấn áp Trường Hà này là thánh địa cúng tế của các nước trong thiên hạ. Chúng ta không phải khách, ngươi lấy quyền gì xưng chủ?"

Cảnh quốc tại đây tự xưng là chủ, thật xin lỗi người Tề quốc ta không chấp nhận. Ta cùng với các quốc gia trong thiên hạ đến tham gia cuộc thi tại đài Quan Hà này là Hoàng Hà Hội, là truyền thống lâu đời và lịch sử huy hoàng của Nhân tộc. Đây là một trận trấn áp Trường Hà, hội nghị phân chia lợi ích của Vạn Yêu Chi Môn, không phải là liên minh thiên hạ do Cảnh quốc của ngươi tổ chức. Muốn đội chiếc vương miện thiên hạ minh chủ thì còn xa lắm!

Tào Giai vừa nói xong những lời này, ngay lập tức áp xuống uy phong của Tiển Nam Khôi. Ổ tại đài thiên hạ này, vị trí của mọi người đều ngang hàng nhau. Khương Vọng ngồi ở bên cạnh cũng có một cảm giác tự tin tràn trề. Binh lính Thiên Phúc quân Kiều Lâm thì càng ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ kích động.

Tiển Nam Khôi vẫn chưa kịp lên tiếng thì đã có một giọng khác vang lên: "Địa phương dưới vùng trời này, không thể nói gần Cảnh quốc thì chính là của Cảnh quốc được, nếu nói như thế thì Thịnh quốc cũng cách Mục quốc của chúng ta rất gần đấy."

Tại lối vào phía đông, một người lớn tuổi mặc áo choàng tế lễ có hai màu vàng và xanh đã đứng lên từ lúc nào. Đó là Tế Ti kim miện Nam Ma Đa của Mục quốc! Ông ta đứng ở đó, hai mắt nhìn xuống trông như một lão già bình thường tuổi đã xế chiều không có sức lực, hoàn toàn không giống với người vừa nói ra câu nói bá khí kia.

Lúc này phó tướng Mộng Vô Nhai của Thịnh quốc cũng có mặt tại hiện trường, giờ khắc này đương nhiên ông ta không thể tiếp tục im lặng được nữa, cho dù là phải đối đầu trực diện với cường quốc thiên hạ.

Ông ta thu lại tay áo, từ khán đài đứng dậy, nhìn Na Ma Đa nói:

"Vị Tế Ti kim miện đại nhân này, thực sự vinh hạnh được nói cho ngài biết tuy rằng Thịnh quốc gần Mục quốc nhưng Mục quốc cũng gần Thịnh quốc"

Đỗ Như Hối ngồi bên cạnh Mộng Vô Nhai không kìm chế được nheo mắt lại.

Thịnh quốc quả thực là cứng rắn, không hổ là nước phụ thuộc đứng đầu của Đạo môn, có can đảm phát động chiến tranh đại quy mô với Mục quốc. Nếu như là một quốc gia khác trong trường hợp này tuyệt đối sẽ không dám phản ứng như vậy bởi vì một cường quốc như Mục quốc nếu nói muốn tiêu diệt ngươi thì tuyệt đối không phải chỉ là phô trương thanh thế.

"Nói rất hay." Na Ma Đa nhướng mày, giang rộng hai tay, toàn thân đột nhiên phát ra ánh sáng. Từ một lão già sắp chết, Na Ma Đa đột nhiên biến thành một tế ti thần quang rực rỡ tỏa ra bốn phía. Thanh âm cũng ngày một lớn hơn. Ông ta nhìn Mộng Vô Nhai bằng đôi mắt tràn ngập kim quang: "Ánh sáng của Thương Đồ thần vĩ đại chiếu rọi vạn dặm thảo nguyên của Đại Mục ta, hoan nghênh các dũng sĩ Thịnh quốc đến rong ruổi"

"Các vị, các vị!" Tiển Nam Khôi siết chặt tay cười nói: "Là Tiển mỗ lỡ lời, Tiển mỗ xin tạ lỗi với các vị tại đây, Tiển mỗ thực ra chỉ muốn thể hiện thiện ý của mình, hoàn toàn không có ý gì khác, các vị không cần phải quá nhạy cảm. Hoàng Hà Hội là một sự kiện lớn, nếu như các vị giương cung bạt kiếm tại đây thì còn ra thể thống gì nữa"

"Đánh không lại thì là đánh không lại, không có người thì nói là không có người" Một âm thanh yếu ớt lên tiếng. Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì nhìn thấy ngồi đằng sau Hoàng Xá Lợi có một người nam nhân mạnh mẽ mặc áo giáp nhẹ với gương mặt chất phác. Ông ta nhìn Tiển Nam Khôi và nói: "Đầu óc suy nghĩ viển vông, thật là không thú vị"

Bình Luận (0)
Comment