Dưới tình huống nắm chắc phần thắng cuộc thi dưới ba mươi tuổi không hạn chế cảnh giới, nếu bọn họ chọn những người không nắm chắc đạt giải nhất để tham gia cuộc thi Nội Phủ thì sẽ là một biểu hiện suy yếu của bọn họ, khiến cho thiên kiêu chiến tử trước đêm diễn ra Hoàng Hà Hội.
Chỉ bằng trực tiếp từ bỏ trận đấu này, càng tỏ về cường thế.
Mà từ bỏ một trận Nội Phủ cảnh, để lại một trận Ngoại Lâu cảnh, chẳng bằng từ bỏ cả hai thì lại càng tỏ ra mạnh mẽ hơn.
Chẳng qua là...
Tại một cuộc thi giành cho thiên kiêu các nước như thế này, Cảnh quốc dựa vào đâu có thể cậy mạnh như vậy, nắm chắc việc có thể đứng đầu thiên kiêu các nước?
Trên mặt Kế Chiêu Nam cũng không tỏ vẻ phẫn nộ vì bị khinh thường, chỉ vô cùng bình tĩnh nói: "Thiên kiêu cùng thế hệ với ta ở Cảnh quốc, cũng chỉ có mấy người. Có thể tham gia cũng chỉ có Triệu Huyền Dương và Thuần Vu Quy mà thôi. Nếu như luận về tỷ võ, thì Triệu Huyền Dương nhỉnh hơn một chút, Thuần Vu Quy và ta cũng chỉ ngang tay mà thôi. Nhưng nếu là luận sinh tử, bất luận chống lại ai trong hai người họ, ta đều có lòng tin"
Sự bình tĩnh này, là sự tự tin được mài giũa ra từ vô số lần cận kể bên bờ vực sinh tử.
Hai thiên kiêu này, chính là kẻ địch giả tưởng của y trong lần tham gia Hoàng Hà Hội này, chưa từng nghĩ đến khả năng khác.
Với năng lực tình báo của sáu cường quốc, những thiên kiêu có tư cách tranh giải thật ra trên cơ bản đều nằm trong tầm mắt.
Có nằm trong danh sách hay không đều giống nhau, chẳng hạn như Cảnh quốc một mực giữ bí mật, hay Mục quốc lâm trận đổi người, ngược lại lộ vẻ không phóng khoáng.
Chẳng qua Mục quốc là có nguyên nhân mà Cảnh quốc vốn mạnh, nên tạm thời cũng không có ai cười nhạo mà thôi.
Một khi lần này bọn họ che giấu cuối cùng lại thất bại mà về, thì đó chính là thời điểm thanh danh mất hết.
"Cũng chỉ sợ người tới không phải là bọn họ, mà là một nhân vật thiên kiêu ẩn tu ở một thánh địa đạo môn nào đó."
Trọng Huyền Tuân vuốt vuốt quyển sách trong tay, tùy tính nói:
"Nếu đúng như lời Tào soái nói, thì Cảnh quốc có thể sẽ từ bỏ liên tiếp hai cuộc thi. Một khi cuối cùng không thể đạt được thứ hạng đầu của cuộc thi dưới ba mươi tuổi không hạn chế cảnh giới, thì thứ vứt đi không chỉ mỗi thể diện"
Lời này rất có đạo lý.
Nói như vậy, vị thiên kiêu Cảnh quốc vẫn luôn không công bố kia, thực lực của người này nếu như chỉ dừng lại ở trình độ của Triệu Huyền Dương hoặc là Thuần Vu Quy, thì Cảnh quốc sẽ không thể tự tin như vậy.
Bởi vì thực lực của hai thiên kiêu này. Mọi người đều hiểu rõ. Khả năng đạt giải nhất mặc dù cũng có nhưng cũng không phải là có ưu thế áp đảo. Không thể áp đảo tứ phương nên không thể nói là không có khả năng xảy ra ngoại lệ.
Kế Chiêu Nam nhàn nhạt nói: "Ta chưa từng nghe nói, ẩn tu có thể tu thành cường giả chân chính. Cho dù là trong đạo môn cổ xưa nhất"
Toàn bộ cường giả, đều phải trải qua sự rèn giũa từ lịch luyện sinh tử. Mà một bậc nhân vật thiên kiêu có thể mạnh hơn cả Triệu Huyền Dương và Thuần Vu Quy, thì không biết đã trải qua biết bao nhiêu lần chiến đấu sinh tử, không thể là một kẻ vô danh.
Vậy nên Kế Chiêu Nam không thể hiểu được, ở Cảnh quốc ở độ tuổi dưới ba mươi, còn có ai có thể cao hơn Triệu Huyền Dương và Thuần Vu Quy một cái đầu.
Trừ khi là một người vẫn luôn ở sau Vạn Yêu Chi Môn và Mê Giới chém giết, mới có thể không được người đời biết đến tên tuổi.
Như Phù Ngạn Thanh ở Mê Giới, cũng tuyệt đối là một nhân vật thiên kiêu, nhưng bởi vì hàng năm đều ở Mê Giới chém giết, nên chỉ sợ ở quần đảo gần biển, người biết đến Phù Ngạn Thanh cũng không nhiều lắm.
Nhưng cho dù là một sự tồn tại như Phù Ngạn Thanh, thì cũng sẽ không thể thoát khỏi mạng lưới tình báo của Tề quốc.
Phía sau Vạn Yêu Chi Môn, Kế Chiêu Nam cũng hàng năm chinh chiến ở đó, lại càng không thể nào có một thiên kiêu chói mắt nào mà không khiến cho y hay biết chút nào.
Tuyệt đỉnh thiên kiêu, sao có thể vô danh chứ?
"Ta chỉ đang đưa ra ví dụ thôi" Trọng Huyền Tuân bình tĩnh nói: "Mặc dù việc một thiên kiêu vô danh có thể mạnh hơn Triệu Huyền Dương và Thuần Vu Quy cũng không thực tế. Nhưng nếu như Cảnh quốc đã chọn cách này, vậy thì cũng chỉ có một khả năng đó"
Khương Vọng đưa ra một loại khả năng khác: "Có lẽ người kia vẫn luôn ở một thiên hạ bí cảnh nào đó chém giết, không xuất hiện ở đời thường"
Nếu đúng là vẫn luôn ở một nơi như Sâm Hải nguyên giới, hay Phù Lục thì vừa có thể tìm được đối thủ cường đại để chém giết mài giũa bản thân lại vừa có thể không bị người đời biết được.
Lúc này còn chưa đợi Kế Chiêu Nam phản đối, Trọng Huyền Tuân đã trước một bước lắc đầu nói: "Ngươi vẫn chưa hiểu rõ Thần Lâm. Nếu như đạt đến cảnh giới này ngoài hiện thế, thì cả đời đều sẽ bị phá hủy, trong hiện thế thực khó có thể tiến thêm.
Một thiên kiêu có thể đánh ngang tay với Kế tướng quân, không thể lúc nào cũng sẽ nán lại ở những nơi như vậy."
"Vậy thì, có thể phá vỡ loại gông cùm xiềng xích này hay không?"
Chính là bởi không hiểu được độ khó của việc phá vỡ gông cùm xiềng xích này, nên Khương Vọng mới có thể hỏi như vậy.
Trong lòng hắn nghĩ đến đại sư Quan Diễn. Năm đó y là đệ nhất thiên kiêu có ngộ tính cao nhất của Huyền Không Tự, nhưng lại thành tựu Thần Lâm ở Sâm Hải nguyên giới... Hóa ra chính là đoạn tuyệt tương lai. Quyết tâm lúc đó của đại sư Quan Diễn, đúng là khó có thể tưởng tượng.
Trọng Huyền Tuân vốn định nói thẳng không có khả năng, lại do dự một chút...
Bởi vì đối tượng được bàn đến lúc này, chính là Cảnh quốc được xưng tụng là mạnh nhất thiên hạ. Trên con đường tu hành đạt đến một đột phá mới, phá vỡ rào cản cũ, dường như cũng không phải là một việc khó có thể lý giải.
Hơn nữa một nhân vật như y, cũng sẽ không cảm thấy, trên đời có vấn đề gì là vĩnh viễn không thể giải quyết.
"Với sự phát triển của hệ thống tu hành trong thiên hạ bây giờ mà nói..." Lúc này Tào Giai nói: "Đây là một chuyện không thể. Ít nhất thì ở tầng thứ Thần Lâm, tuyệt đối không có khả năng"
Với thực lực và nhãn giới của ông ta, tất nhiên là giải quyết dứt khoát, hoàn toàn loại bỏ loại khả năng này.
Như vậy, nhân vật thần bí kia của Cảnh quốc, nhất định phải là đệ nhất thiên kiêu, vậy thì ngươi đó rốt cuộc là ai?
Còn có thể suy nghĩ theo hướng nào đây?
Kế Chiêu Nam...
Không hề suy nghĩ.
Y ngồi ngay ngắn ở đó, nhàn nhạt nói: "Ta không biết vị thiên kiêu kia của Cảnh quốc là ai, ta cũng không cần biết. Ta chỉ biết rằng, ta từ bảy tuổi luyện võ, điều trị thân thể, chờ đợi khai mạch. Đến nay đã hai mươi mốt năm, chưa từng có một ngày lười biếng. Cho nên bất luận là chống lại người nào, ta đều tin tưởng mình, không phụ Thiều Hoa"