Theo như quy củ xưa nay, trận Nội Phủ, trận Ngoại Lâu, trận dưới ba mươi tuổi không hạn chế đều phải tách ra để xác định danh sách.
Vốn là định chờ bọn Trương Tuần đánh xong sẽ cử hành trận quyết đấu của bọn Bạch Ngọc Hà.
Nhưng trận trước kéo dài đến tận sáng sớm hôm nay, không còn thời gian cho trận sau nữa.
Danh sách cuối cùng của trận Nội Phủ không thể định ra được, đương nhiên không thể bắt đầu trận thi đấu chính thức đầu tiên.
Cũng may, tình huống thế này cũng có tiền lệ, đơn giản chỉ là điều chỉnh trình tự thi đấu chính thức là được, cũng không ảnh hưởng đến Hoàng Hà Hội.
Thậm chí không thiếu chư vị Đế Quân tâm huyết dâng trào, ra lệnh cho trận dưới ba mươi tuổi không hạn chế bắt đầu thi đấu.
Tào Giai nhắc nhở như vậy, Trọng Huyền Tuân chỉ cười cười đáp:
"Ta chuẩn bị rồi, từ khi ở Lâm Truy đã xong"
Tào Giai cũng cười nói: "Vậy ta sẽ rửa mắt mà đợi."
Nào chỉ có Tào Giai chứ?
Bản thân Khương Vọng cũng cực kỳ mong chờ Trọng Huyền Tuân chiến đấu.
Rất muốn xem thử xem vị công tử áo trắng đoạt hết phong hoa cùng thế hệ này còn có thể che giấu tất cả trên Quan Hà Đài nơi thiên kiêu các nước tề tựu hay không.
Lúc này bọn họ là chiến hữu.
Hắn cũng xem Trọng Huyền Tuân là đối thủ sau này.
Kế Chiêu Nam ngồi bên trái Khương Vọng, không tỏ thái độ gì, chỉ lẳng lặng nhìn lên Diễn Vũ Đài.
Mọi người trên đài nghị luận sôi trào, kích động vì thiên kiêu thân cận của mình.
Mà vào thời khắc nào đó, sáu cột trụ xếp thành sáu mặt phẳng, mặt phẳng mờ mịt khó nhìn kia đột nhiên ổn định lại, trở nên thanh tịnh, sạch sẽ, trong suốt.
Giống như những tấm gương lớn ghép lại, cấu thành một màn tường hình tròn to lớn.
ầm ầm!
Tiếng sóng cả mãnh liệt cuồn cuộn mà tới.
Khương Vọng ngẩng đầu nhìn tấm màn kính này, chỉ thấy Hoàng Hà bao la, nước sông chảy xiết.
Bốn phía màn kính chiếu rọi Trường Hà bên dưới Quan Hà Đài!
Thủy vị đang điên cuồng dâng lên.
Dòng sông vĩ đại dài mấy vạn dặm như một con rồng khổng lồ lật người!
Lục địa hãn hải như muốn lật nghiêng, bao phủ cả thế giới mà chính nó đã bồi dưỡng nên suốt vô số thời đại.
Không thấy tận mắt sẽ không thể trải nghiệm cảm nhận diệt thế có thể thôn tính hết thảy này.
Trước hình tượng thế này, cả đám người có sức mạnh siêu phàm cũng chỉ có bất lực và lo sợ nghi hoặc thật sâu!
Toan Nghê kiều và Bá Hạ kiều trấn hai đầu khúc sông Hoàng Hà, cuối cùng hai cây cầu lớn cổ xưa hoành tráng, cũng bị Hoàng Hà gào thét bao phủ. Mặt cầu và mặt nước đã ngang bằng nhau!
Ngay lúc này, tất cả màn kính đều biến mất.
Phía sau khán đài đã trống rỗng.
Trời cao mây trôi, ngọn sóng Hoàng Hà gào thét...
Tất cả đều trải rộng trước tầm mắt.
Dường như người ngôi trên khán đài có thể cảm nhận được gió sông thổi tới từ bốn phương tám hướng.
Sáu cột đá cổ xưa che trời, sẽ có sáu mặt cắt.
Chúng giống như "cửa sổ" được dựng bởi sáu cột trụ giữa thiên khung, thiên kiêu các nước, tất cả người xem lễ, tướng sĩ các quốc gia, đều ở trong "cửa sổ", ngoài cửa sổ là cả thế giới.
Sau đó, Khương Vọng nhìn thấy, trong "cửa sổ" ngay đối diện với chỗ mình ngồi xuất hiện một thân ảnh khổng lồ.
Thân ảnh kia vĩ đại bực nào chứ?
Gần như là đỉnh thiên lập địa, cân bằng với sáu cột trụ.
Dù Khương Vọng có thị lực cực tốt cũng chỉ nhìn thấy một nửa thân.
Chỉ nhìn được long bào màu tím như màn trời rủ xuống.
Tào Giai lập tức đứng thẳng dậy, Khương Vọng, Trọng Huyền Tuân, Kế Chiêu Nam cũng không dám lạnh nhạt, đồng loạt đứng dậy khom lưng thi lễ thật sâu: "Đế Quân!"
Không phải chỉ trong một "cửa sổ" trước mặt hắn, mà tất cả sáu "cửa sổ" đều hiện ra một thân ảnh khổng lồ.
Không thể nào thấy rõ khuôn mặt vĩ đại của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy một góc long bào.
Là áo màu đỏ, áo ba màu đỏ trắng xanh, áo đen, áo đỏ cam vàng lục lam chàm tím hợp lại điểm xuyết mười ba viên sao trời, áo màu thiên thanh.
Đại diện cho Sở Đế, Cảnh Đế, Tần Đế, Kinh Đế, Mục Đế.
Tất cả mọi người trong sáu cột trụ đều đứng lên.
Bất kể có phải do sáu đấng vĩ đại này thống ngự hay không, tất cả mọi người đều khom lưng.
Cùng nhau thi lễ!
"Đế Quân!"
Dường như không gian đứng im, Hoàng Hà phẫn nộ gào thét cũng đứng im.
Có một loại sức mạnh cổ xưa đang thức tỉnh.
Khí tức thần bí mà xa xưa kia khiến cho tất cả mọi người ở đây đều muốn quỳ xuống bái lậy.
Dường như tuế nguyệt tự cổ xưa đang chảy qua hiện thế.
Mà lục đại Đê quân chưởng quản quyền lực tối cao của hiện thế đã giá lâm!
Pháp tướng của sáu vị Đế Quân chủ nhân thiên hạ giáng lâm Quan Hà Đài.
Mỗi người bọn họ đứng giữa hai cột đá, dường như hòa cùng sáu cây cột chống đỡ thiên khung.
Long bào ba màu đỏ trắng xanh lên tiếng: "Nhận di chí của Nhân Hoàng, kế thừa đức hạnh của tiên hiển!"
Âm thanh hùng vĩ quần quanh giữa thiên địa.
Vang vọng khắp Quan Hà Đài, cuồn cuộn xa xăm, dường như đang truyền bá ý chí vĩ đại cho toàn bộ hiện thế.
"Lúc này, ngày mười một tháng bảy năm ba ngàn chín trăm mười chín Đạo Lịch.."
Tiếng nói này: "Cảnh!"
Một giọng nói rất có uy nghiêm, như lập nên thiên địa vang lên tiếp lời "Tần!"
Tiếp theo Tần Đế bên cạnh, một giọng nói nghiêm túc, cường đại như thiết kỵ đột xuất, đao thương san sát vang lên: "Kinh!"
Sau đó, là một giọng nữ bao la vô ngần, cao vút như đám mây:
"Mục!"
Ngay sau đó là một giọng nói vĩ đại chí cao vô thượng cao quý không gì tả nổi: "Sở!"
Vòng hết một vòng, cuối cùng là một giọng nói thầm trầm tựa biển lại uy nghiêm như núi, hùng quát vạn sự, không gì ngăn nổi vang lên: "Tế!
Sáu giọng nói vĩ đại, mỗi người một lời nhưng cũng hợp thành một tiếng.
"Õ đây trấn Trường Hà!"
Sáu giọng nói vĩ đại này là trời nam đất bắc, bao quát cả bát phương, tới lui cuồn cuộn.
Sức mạnh vĩ đại giáng lâm.
Sáu tôn pháp tướng to lớn đỉnh thiên lập địa tạm thời biến mất, "màn kính" do sáu cây cột trụ vây thành một lần nữa xuất hiện.
Qua màn kính này, mọi người nhìn thấy trên khúc sông Hoàng Hà sóng lớn chảy xiết, gào thét sôi trào, chậm rãi ngưng tụ ra một cái ấn khổng lồ.
Bên dưới ấn này có sáu mặt, là hình lục giác.
Mỗi một mặt đều được khắc sơn hà vạn dặm, cẩm tú nhân gian.
Trên ấn khắc hình cửu long, đuôi rồng đứng trên bệ, thân rồng cuốn lại với nhau, chín cái đầu rồng vây lấy một viên mặt trời to lớn.
Mặt dưới có khắc tám chữ lớn.
Viết.
"Cửu long phủng nhật, vĩnh trấn sơn hà!"
Đây là ấn Cửu Long phủng nhật vĩnh trấn sơn hà!