Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1653 - Chương 1653: Bại Tướng

Chương 1653: Bại tướng

Thái Dần chỉ mới nảy ra suy nghĩ này.

Nắm đấm bị nện bật lại, đụng trúng ngực hắn ta.

Ánh sao hộ thể vẫn đang cứng rắn chống đỡ.

Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình đã tiêu mất.

Xương ngực cũng lõm xuống.

Toàn thân đều bị một đập này đập bay!

Dù bay cực nhanh, Thái Dần vẫn kịp nhìn thấy.

Nam tử áo trắng như tuyết kia bước tới gần!

Hoàn toàn không như bị hãm trong bùn, hoàn toàn không giống như bị môi trường giày vò. Những nguyên lực tra tấn kia dường như không tồn tại.

Không ngờ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, y đã hoàn toàn làm quen với sự quẫn bách, hoàn cảnh hỗn loạn mà thần thông của hắn ta tạo ra.

Làm sao có thể?

Mỗi một hơi thở, nguyên lực đã biến hóa mấy chục lần, làm sao có thể làm quen được?

Nhưng Thiên Luân đỏ rực đẹp không gì tả siết kia đang nói rõ hiện thực.

Hiện thực là gì?

Hiện thực là Hạ quốc đã thua khi tranh bá chủ.

Hiện thực là văn tự sỉ nhục bị khắc lên núi bằng mũi kiếm.

Hiện thực là thúc gia Thái Hoa chân nhân đã chiến tử.

Hiện thực là, Thiên Luân, sắp nên vào trán hắn ta.

Mẹ ngươi chứ. Không thể nào!

Thái Dần thầm rống giận trong lòng, huyết dịch toàn thân đang sôi trào.

Thân thể vẫn đang bay ngược bắn ra sức mạnh cường đại, hắn ta bay lên vọt thẳng lên trời.

Hiện thực cứt chó gì chứ, ta không chấp nhận!

Hắn ta nghiến nát hàm răng, hô ứng sức mạnh của bốn thánh lâu thúc giục nội phủ ầm ầm.

Ta cần.... trận này ta cần... ta cần các ngươi nhìn thấy...

Nhưng một lực hút kinh khủng bỗng nhiên bao phủ toàn thân hắn ta, cứng rắn kéo hắn ta lại.

Bốp!

Cuối cùng, Thiên Luân đánh vào trán hắn ta.

Một tiếng vang thật lớn quanh quẩn trên Diễn Võ Đài.

Toàn thân Thái Dần bị Thiên Luân nên một cái rơi xuống đất.

Hắn ta cố nén cơn hôn mê đang ập tới, khống chế đạo nguyên đang băng tán và khí huyết hỗn loạn, cố gắng tìm kiếm thăng bằng cho cơ thể, cố gắng tối đa, hô ứng ánh sao thánh lâu bảo vệ cho thân thể của mình.

Bốp!

Lại bị đập một cái nữa vào đầu.

Ánh sao ảm đạm!

Không thể tiếp tục thế này...

Tuyệt đối không thể!

Thái Dần cắn chót lưỡi, đầu óc tạm thời tỉnh táo một chút, giãy dụa siết tay phải thành một đấm.

Trên bầu trời xa xôi kia.

Thánh lâu Bạch Hổ ở phương bắc hoàn toàn tắt lịm.

Hắn ta chủ động bỏ đi thánh lâu Bạch Hổ.

Mọi thứ liên quan đến chữ "Sát" chảy về.

Sát lực bàng bạc đáng sợ hòa cùng Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình phun trào trên nắm đấm của hắn ta.

Hắn ta muốn...

Sau đó, hắn ta cảm thấy cổ mình bị một bàn tay nắm thật chặt.

Vô số lực hút đẩy tiến vào trong thân thể hắn ta qua bàn tay này.

Máu, thậm chí là cả đạo nguyên trong cơ thể hắn ta không ngừng xung đột.

AI Hắn ta không thể nào kêu lên thảm thiết, chỉ có thể rên rỉ.

Hắn ta quật cường dồn hết sức lực đáng sợ còn sót lại ngưng tụ thành một nắm đấm, cố gắng đánh tới...

Bốp!

Một cái Thiên Luân nện thẳng vào đầu, che lấp ý thức của hắn ta.

Đây thật là...

Sức mạnh đáng sợ khiến người ta tuyệt vọng!

Mà đám người xem chiến chỉ thấy vị quý công tử Trọng Huyền Tuân phong hoa tuyệt đại, nhẹ nhàng rời thế đưa một tay bóp lấy cổ Thái Dần, đè cứng hắn ta xuống đất.

Một tay khác giơ cao Thiên Luân...

Cực kỳ dã man, thô lỗ mà nện xuống, như thể muốn nện Thái Dần thành thịt nát.

Nếu chỉ nhìn mặt y.

Con ngươi đen như mực kia cực kỳ bình tĩnh.

Mà khóe miệng vẫn cong cong thành một nụ cười như có như không mê người.

Có mị lực trí mạng.

Nhưng cánh tay y nắm chặt Thiên Luân nổi gân xanh như du long quấn quanh liên tiếp giơ lên lại hạ xuống.

Y dùng bạo lực trực tiếp nhất.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

"Bên thắng, Tề quốc Trọng Huyền Tuân!"

Dư Tỷ dưới đài nhàn nhạt tuyên bố.

Không thấy có động tác gì, một ánh sáng xanh bao phủ thân thể Thái Dần, ôn hòa lại kiên định ngăn cản Trọng Huyền Tuân.

Mắt thấy đã hoàn toàn đập vỡ được ánh sao hộ thể, Thiên Luân rơi xuống lại không đập trúng cái đầu kia.

Cảm giác mềm nhũn như đập trúng một bịch bông vậy.

Lúc này Trọng Huyền Tuân mới buông tay, đứng dậy, thu lại Thiên Luân.

Thái Dần nằm bẹp dưới đất đã mất hết ý thức nhưng bàn tay phải vẫn còn siết chặt, thậm chí vẫn còn đang vận động sức mạnh của Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình...

Đương nhiên, hắn ta kiên nghị, bất khuất, dũng cảm.

Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như vậy.

Vì trận chiến khác trên Diễn Võ Đài vẫn chưa kết thúc, cho nên Trọng Huyền Tuân cất bước đi xuống đài.

Ánh mắt bình tĩnh, bước chân thong dong.

Toàn thân không dính một vệt máu, Thiên Luân cũng đã được thu về nội phủ.

Vẫn là áo trắng như tuyết, phong độ nhẹ nhàng.

Với y mà nói.

Đương nhiên Thái Dần này cũng được xem như tu sĩ Ngoại Lâu khá tốt.

Nhưng kẻ này thậm chí còn không phải là đối thủ của Bảo Bá Chiêu.

Ổ cấp độ Ngoại Lâu, hắn ta thông hiểu hơn Bảo Bá Chiêu, nhưng khả năng vận dụng thần thông thì yếu hơn không ít.

Khi đó, y đánh Bảo Bá Chiêu chỉ với ba chiêu.

So với y của hôm nay thì ngày mới đột phá Ngoại Lâu đó sao có thể so sánh được.

Trong hoàn cảnh bị đối phương khuấy động liên tục mấy chục lần chỉ trong một hơi thở kia, bí thuật Trọng Huyền của y dưới sự duy trì của thần thông Trọng Huyền cũng đã thăm dò trăm ngàn lần, đối kháng trăm ngàn lần.

Cho nên, áp lực...

Chưa từng xuất hiện.

Thái Dần hận cũng được, giận cũng được, giãy dụa cũng được.

Dù hắn ta có cố gắng thế nào đi nữa cũng không quan trọng.

Không cần phải kể lại câu chuyện cũ của hắn ta thế nào, cuộc sống ra sao.

Đây chỉ là một trong số rất nhiều bại tướng cực kỳ bình thường dưới tay y.

Khương Vọng đang ngồi ở hàng trước khán đài lặng lẽ nhìn chăm chú cảnh này.

Trọng Huyền Tuân đương nhiên đánh giá để hắn chú ý.

Nhưng hắn lại đặt trọng tâm lên trên người Dư Tỷ chân quân đang chủ trì trận thi đấu.

Người kia vừa chăm chú theo dõi trận đấu trên tám Diễn Võ Đài, nhưng cũng bảo vệ Thái Dần cực kỳ đúng lúc. Có thể nói là vô cùng vi diệu, vừa vặn trong chớp mắt khi ánh sao hộ thể vỡ vụn.

Chẳng trách người ta lại nói có rất ít người chết khi ở cuộc thi Hoàng Hà Hội, có cường giả Diễn Đạo Cảnh bảo vệ như thế này, dù muốn giết đối thủ cũng rất khó.

Nhưng cái câu "rất ít người chết" này cũng chỉ rõ, rốt cuộc vẫn có người chết.

Những người kia chết như thế nào nhỉ?

Khương Vọng nghĩ, chắc hẳn là vào giây phút quyết định thắng bại.

Cho dù là cường giả Chân Quân, cũng khó có thể nắm chắc kết quả thắng bại của một trận chiến đấu.

Khi thấy một người trong đó ngã xuống, làm sao có thể kết luận hắn sẽ không vùng dậy?

Khi thấy một bên trong đó còn một hơi tàn là sẽ bị đánh chết, làm sao có thể kết luận người kia không thể tiếp tục trở mình?

Lấy trận chiến vừa rồi làm ví dụ, nếu như cuối cùng nắm đấm của Thái Dần nện vào trên người Trọng Huyền Tuân thì sao?

Bình Luận (0)
Comment