Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1672 - Chương 1672: Hắn Tựa Như Nắng Gắt (1)

Chương 1672: Hắn tựa như nắng gắt (1)

Nhưng...

Thần thông Điển Ngục rơi xuống, vẻ mặt Yến Thiếu Phi không hề thay đổi, hắn ta vẫn cứ tươi cười rạng rỡ, trong mắt tràn đầy sung sướng. Mà một kiếm nghiêng ngả lảo đảo kia đã sắp gần sát thân Trung Sơn Vị Tôn!

Thần thông Điển Ngục thế mà không hề có ảnh hưởng gì!

Hoặc càng chính xác hơn là Điển Ngục đã gây ra ảnh hưởng tới Yến Thiếu Phi, nhưng hắn ta chịu đựng được nỗi đau đớn này.

Chuyện này chỉ có thể chứng tỏ hắn ta đang cảm thụ nỗi đau đớn càng mãnh liệt, càng thâm sâu, càng dày vò hơn!

Trung Sơn Vị Tôn bừng tỉnh hiểu ra.

Có lẽ trạng thái hiện tại của người này vốn chính là dùng đau khổ tội nghiệt làm năng lượng chiến đấu.

Tiện đà hắn cho ra kết luận: Không thể đánh bại Yến Thiếu Phi trong trạng thái này!

Vì thế Trung Sơn Vị Tôn đánh ra một chiêu "Thiết kỵ Đột Xuất Đao Thương Minh? sau đó không chút do dự nhảy dựng lên, di chuyển thân mình.

Trong vô ý thức, ý chí chiến đấu của hắn đã thay đổi lại tiếp tục thay đổi: Từ mạnh mẽ nghiền áp đánh bại đối thủ đến cẩn thận nghiêm túc đánh bại đối thủ, lại đến bây giờ... chịu đựng trạng thái thần thông của đối thủ và chờ đợi cơ hội tốt.

Đương nhiên, ý muốn giành thắng lợi từ đầu đến cuối vẫn chưa tắt.

Đối với chiến tranh, kết quả thắng hay bại vĩnh viễn quan trọng hơn quá trình.

Hiểu được tránh đi mũi nhọn, mới xem như hiểu được chiến tranh.

Nhưng đúng ngay lúc này, Yến Thiếu Phi đối mặt với Cửu Hợp Sát Quyền của Trung Sơn Vị Tôn thế mà không tránh không né.

Hắn ta chỉ nghiêng ngả lảo đảo đi lên trước, vung lên một kiếm với Trung Sơn Vị Tôn!

^ Aml Nắm đấm không hề dừng lại đập vào trên người Yến Thiếu Phi, Hộ Thể Tinh Quang của hắn ta trực tiếp bị đập vỡ phát ra tiếng ong ong rên rĩ, đập lõm cả xương ngực.

Nhưng Yến Thiếu Phi vẫn đang cười.

Trong trạng thái Tu Tẫn Hoan, hắn ta vẫn chưa bị một quyền này giết chết.

Hắn vui vẻ cười ha ha, lảo đảo xiêu vẹo ngã về phía trước.

Như là một đứa trẻ ngây thơ vui sướng vung vẩy kiếm gỗ, cười đùa chạy vội, nhưng bước chân không vững, đương trường té ngã.

Nhưng mà chính là bởi vì một cái ngã này, khí thế đang tăng lên của Trung Sơn Vị Tôn tức khắc bị ngăn trở, thân thể bị vô số kiếm khí trống rỗng sinh ra chém vào người.

Keng keng keng!

Đó là tiếng kiếm khí chém vào Diễn Binh Đồ Ma Giáp.

Bị kiếm khí điên cuồng chém trúng, Trung Sơn Vị Tôn bị bắt buộc rơi xuống mặt đất.

Mà lúc này Yến Thiếu Phi đang ngã xuống trước mặt hắn!

Giống như một kẻ say mượn rượu tiêu sầu, giống như một đứa bé bị té ngã, ngã ngào trước mặt hắn.

Trùng hợp thế nào Đắc Ý kiếm lại đâm trúng ngực của Trung Sơn Vị Tôn!

Trung Sơn Vị Tôn không cam lòng, không phục, khó chịu!

Hắn còn có thần thông chưa sử dụng, còn có át chủ bài chưa ra, Cửu Hợp Sát Quyền cũng chưa bộc lộ hết!

Hắn rành rành là thiên kiêu của Kinh quốc, sao lại có thể thua!

Nhưng kiếm khí vô cùng đau khổ vô cùng buồn thương điên cuồng tàn sát bừa bãi trong thân thể hắn.

Nỗi đau khổ của hắn, tội nghiệt của hắn bị châm lửa, thậm chí đã bị châm lên ngọn lửa Hồng Liên. Ngọn lửa đau khổ đốt cháy ở trong cơ thể...

Một ánh sáng vỗ về hắn.

Vỗ về được thân thể hắn nhưng trong lòng hắn càng thêm đau khổi Bởi vì Dư Tỷ đã nhúng tay.

Trong tiếng Dư Tỷ Chân Quân tuyên bố kết quả trận đấu, Trung Sơn Vị Tôn nhìn Yến Thiếu Phi ngã trước mặt, dùng kiếm dài đâm xuyên qua ngực hắn đồng thời chống đỡ tự thân.

Hắn phun ra máu tươi, gian nan hỏi: "Đây là kiếm thuật gì?"

Vừa đặt câu hỏi xong, hắn mới bỗng dưng nhớ ra hình như người đối diện này là người câm.

Đại khái chính là bởi vì trời sinh không thể nói chuyện, hắn ta mới đau khổ như thế.

Nhưng là chỉ khi chuyên chú như thế mới có thể mạnh như thế...

Trong thời khắc này, trong đầu Trung Sơn Vị Tôn bỗng vô cớ sinh ra ý nghĩ kỳ quái: Nếu ngày nào đó Hoàng Xá Lợi cũng bị câm, hẳn là nàng ta sẽ càng mạnh thêm chứ?

"Thần Thương"

Yến Thiếu Phi nói.

Rút ra Đắc Ý kiếm.

Trong nháy mắt lưỡi kiếm rời khỏi thân thể, Trung Sơn Vị Tôn rất muốn để Triệu Thiết Trụ đi ra nói hai câu.

Nhưng nhìn thấy Yến Thiếu Phi rút kiếm lùi về sau, cảm nhận được loại hiu quạnh và đau buồn này, hắn chợt cảm thấy buồn nản.

Trở về sẽ bị đánh đúng không?

Vậy cũng không có cách nào, không thể bộc lộ thực lực cao nhất của bản thân cũng tương đương với năng lực không đủ.

Nhưng mà ông nội, cháu thật sự đã rất nỗ lực.

Thôi, ngài cũng sẽ không nghe cháu nói đúng không?

Cứ như vậy đi...

Người nằm trên mặt đất, nằm yên.

Người đứng lùi về sau, mặt không chút biểu tình.

Tình cảm vui sướng cực hạn vừa nãy đã tan hết, chỉ để lại vô tận buồn bã hiu quạnh.

Tuy rằng Yến Thiếu Phi thắng trận này, nhưng sống lưng hắn ta lại hình như cong xuống vài phần.

Cũng không phải là Tu Tẫn Hoan không còn tỏa sáng, mà là chiêu kiếm này hại mình cũng hại người!

Khiến cho người khác không khỏi tò mò hắn ta và kiếm thức của hắn ta rốt cuộc có chuyện xưa như thế nào ?

Trận đấu trên Diễn Võ Đài đã có kết quả, mà ở dưới Diễn Võ Đài lại đột nhiên ầm ĩ ồn ào!

Một trận chiến này thế mà là thiên kiêu của Ngụy quốc chiến thắng!

Kẻ này không phải thiên kiêu của nước bá chủ thế mà lại đi tới một bước cuối cùng, có tư cách tham gia trận chung kết của Hoàng Hà Hội!

Người của Kinh quốc đều mặt mày nặng nề, không dám tin tưởng.

Người của Ngụy quốc lại vui vô cùng, hoan hô ầm ĩ.

Mà đại tướng quân Ngô Tuân của Ngụy quốc thì trực tiếp đứng lên, hưng phấn nói: "Yến Thiếu Phi! Khi trở về nước, ta chắc chắn sẽ dẫn ngựa cho ngươi!"

Nhưng Yến Thiếu Phi chỉ là cầm kiếm của hắn, khép hờ mí mắt, vẻ mặt buồn bã hiu quạnh, đứng lẻ loi trên đài như là bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.

Cứ việc giờ này ngày này...

Trên Quan Hà Đài, thiên hạ Đắc Ý!

Khương Vọng khi mới học kiếm đã hiểu rõ khắc sâu trong lòng:

"Kiếm có hai lưỡi, hại người hại mình"

Lúc giết địch phải tự hạn chế.

Lúc thắng lợi không quên khắc kỷ.

Hắn đã lý giải câu nói kia như thế.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn cảm nhận sâu sắc được thế nào là "hại mình".

Kiếm của Yến Thiếu Phi quá nặng nề, quá đau thương.

Đây là kiếm thuật tổn thương lòng người.

Chuyện trên đời này, tổn thương lòng người là không thể tránh khỏi.

Cho nên không ai có thể tránh khỏi kiếm tổn thương lòng người.

Trải qua trận chiến này, kiếm thuật Thần Thương chắc chắn vang danh thiên hạ.

Kiêu Ky đại đô đốc Hạ Hầu Liệt tự mình lên đài đỡ Trung Sơn Vị Tôn đi xuống.

Tuy Trung Sơn Vị Tôn đã thua đấu, hơn nữa là thua bởi Ngụy quốc - không phải là quốc gia bá chủ, khiến cho người của Kinh quốc bị mất mặt, nhưng người Kinh quốc hiểu rõ thắng bại trên chiến trường là chuyện thường tình.

Càng đừng nói người nằm ở trên đài là cháu đích tôn của Trung Sơn Yến Văn, cho dù là quân chủ bệ hạ cũng không thể nói mặc kệ hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment