Đấu Chiêu là cường giả đã chân chính bước lên đạo của bản thân.
Cam Trường An, Na Lương, Trung Sơn Vị Tôn... cũng đã thấy được đạo của mình, nhưng bọn họ đều không bằng hắn, đã có thể làm cho đạo của mình cụ hiện hóa (1).
(1) Cụ hiện hóa: Biến vật không có thật thành vật thật, biến vật trong giả tường thành vật trong hiện thực.
Chân chính hiểu rõ lực lượng khủng khiếp của cảnh giới Ngoại Lâu này!
Trong tất cả các tu sĩ Ngoại Lâu mà Khương Vọng từng nhìn thấy, thật ra chỉ có Tô Xa và Doãn Quan đã bộc lộ ra "đạo đồ".
Đặc biệt là người sau càng mạnh.
Hiện giờ Tô Xa đã chết, Doãn Quan thần lâm. Khương Vọng thấy phần lớn những cường giả Ngoại Lâu khác đều chú ý khai phá thần thông cùng với việc khống chế các loại bí thuật của Ngoại Lâu.
Tự nhiên là bởi vì "đạo đồ" chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói thành lời.
Cho dù là học thuyết nổi tiếng thiên hạ cũng chỉ có thể dùng bốn chữ Tinh Quang Thánh Lâu làm lời dẫn, khai phá Tứ Linh Tinh Vực để phát triển... Đây đã là bậc thánh hiền tiền bối dốc sức làm nên.
"Đạo" đã là khó tìm, "nắm giữ đạo" lại càng khó hơn "tìm đạo"
gấp trăm lần. Nếu muốn cụ hiện hóa ra lực sát thương thì càng không dễ dàng.
Mà khai phá thần thông là dựng sào thấy bóng, mạnh mẽ vô cùng. Bí thuật của Ngoại Lâu lại có tính phổ biến cao, người nào cũng có khả năng khống chế.
So sánh lẫn nhau, đa số các tu sĩ Ngoại Lâu sẽ lựa chọn như thế nào đã rất rõ ràng.
Mà hai chữ "đạo đồ", chờ tới sau khi thần lâm, kim khu ngọc tủy, thọ hơn 500 lại đi thăm dò cũng chưa muộn. Khi đó có tầm nhìn càng cao, càng nhiều thời giờ, tất nhiên cũng có càng nhiều nắm chắc.
Quay lại trận chiến.
Đấu Chiêu không hề nghi ngờ là thiên kiêu đứng đầu Ngoại Lâu.
Trong lúc giằng co với Trọng Huyền Tuân, y đồng thời chế ngự Tinh Quang Thánh Lâu lấy đạo Đấu Chiến thúc giục đao Trảm Thần.
Chém vỡ Nguyệt Luân, chém về phía Trọng Huyền Tuân.
Hiện tại một đao này rơi xuống, Trọng Huyền Tuân sẽ phải xử lý ra sao?
Sợ là chỉ có thể né tránh, chủ động từ bỏ ưu thế lúc này, đổi công thành thủ.
Đây là nhận thức chung của rất nhiều người xem ở trên khán đài.
Nhưng ở trong thời khắc này, ở trên trời cao kia, Ngũ thần thông Chi Quang trên người Trọng Huyền Tuân sáng ngời, thế mà tự phân ra một bộ phận hóa thành một thanh đao dài!
Ánh sáng sao trời từ Thanh Long Tinh Vực xa xôi bay tới hóa thành một bàn tay.
Một cái bàn tay mạnh mẽ lực lưỡng tỏa sáng ngời ngời.
Bàn tay ấy nắm chặt thành nắm đấm, bỗng nhiên khẽ động, vung tới đao Tinh Quang của Đấu Chiêu!
Trọng Huyền Tuân cũng đã tìm được đạo của hắn ta, cũng có thể cụ hiện hóa lực chiến đấu của đạo của hắn ta!
Đao và nắm đấm va chạm vào nhau, lập tức vỡ tan thành tia sáng lả tả khắp trời.
Hai người trong cơn mưa sao, võ phục nền hồng viền vàng và áo trắng hơn tuyết...
Vẫn đang bay lên trên cao rất nhanh, dường như sắp xuyên qua Tỉnh Khung, bay tới nơi càng cao càng xa hơn.
Một màn này tựa như ảo ảnh giấc mộng khiến người mê say.
Đấu Chiêu bên kia, tinh quang khống chế đao Trảm Thần.
Mà Trọng Huyền Tuân bên này, tinh quang sử dụng nắm đấm Ngũ thần thông!
Đây là sự va chạm giữa cảnh giới Ngoại Lâu đỉnh chân chính!
Đỉnh về các mặt, các loại ý nghĩa!
Mà cho tới lúc này Trọng Huyền Tuân mới đưa ra lời đáp trả cuối cùng: "Ta thành tựu Ngoại Lâu đến nay, đã 49 ngày."
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Đấu Chiêu, thong dong cười nói: "Các ngươi ai ai cũng nói bản thân có thâm niên cỡ nào, khó được cỡ nào... Nhưng dường như, Ngoại Lâu cũng hoàn toàn không khó lý giải lắm!"
Trong lúc nói chuyện, hắn ta vẫn cứ nâng Thiên Luân bằng một tay, nâng Đấu Chiêu và Thiên Kiêu đao của y... Bay lên!
Trong thời khắc như vậy, Thiên Kiêu đao và Thiên Luân còn đang chống chọi lẫn nhau, lực hút còn đang điên cuồng va chạm. Hai người đã bay qua Nguyệt Luân bị chém vỡ, bay tới nơi càng cao.
Hai người bay lên trời càng lúc càng nhanh. Tiếng gió rít gào lạnh thấu xương cũng càng ngày càng bén nhọn, nhưng cũng càng ngày càng xa xôi...
Hai người đã bay khỏi Diễn Võ Đài, bay hướng về phía trên cả trời Cao.
Ánh sáng xán lạn ngời ngời kia, võ phục hồng vàng và áo trắng như tuyết ở trong tầm mắt mọi người không ngừng đi xa... Đi xa.
Điểm cuối cùng ở nơi nào?
Là nơi trận gió ở? Thậm chí hay là nơi mặt trời rực rỡ treo cao trong thế giới hiện thực?
Nhưng bất kể điểm cuối ở nơi nào.
Đây đều là ưu thế có lợi cho Trọng Huyền Tuân.
Bởi vì hắn ta đang nâng Đấu Chiêu bay lên, hắn ta tiến mà Đấu Chiêu lùi. Ô trên bầu trời xa xôi, bất kể là gặp được nguy hiểm gì, Đấu Chiêu đều là người đầu tiên hứng chịu.
Thế thì tất cả nguy cơ có khả năng xuất hiện đều là giúp đỡ của Trọng Huyền Tuân!
Lại nói tiếp, chiến đấu diễn tiến đến lúc này, đơn giản là Đấu Chiêu chém ra hai đao để giải quyết khốn cảnh, lại dùng một đao để công kích đối nhưng bị ngăn lại mà thôi.
Việc này căn bản không tính là sơ hở.
Đấu Chiêu cũng từ đầu tới đuôi xử trí hoàn mỹ, không hề để lộ sơ hở gì.
Nhưng đối mặt với Trọng Huyền Tuân trong trạng thái Ngũ Phủ Đồng Diệu, đây chính là sơ hở!
Thiên Luân chỉ cần một cái đón đỡ sau đó đẩy lên là đã đẩy Đấu Chiêu vào thế khó!
Mà Đấu Chiêu lùi lại lùi, thậm chí còn chém ra hai đao Tinh Quang Trảm Thần đều bị Trọng Huyền Tuân phá vỡ.
Hiện tại Trọng Huyền Tuân rõ ràng không tham lam không ngạo mạn, cũng không có ý định mở rộng ưu thế ở phương diện khác mà chỉ gắt gao giữ lấy điểm ưu thế không tính là ưu thế này, đẩy Đấu Chiêu đi tới kết thúc!
Nếu thực sự đẩy được tới nơi mặt trời chói chang treo lơ lưng ở thế giới hiện thực thì cũng là Đấu Chiêu bị cháy chết trước.
Đương nhiên là Trọng Huyền Tuân hắn thắng lợi!
Mọi người trên khán đài tròn đều ngửa đầu giương mắt ngóng trông.
Nhìn thân hình của hai vị thiên kiêu tuyệt thế càng ngày càng Xa...
tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.
Đặc biệt là bối cảnh sau lưng bọn họ là mặt trời chói lóa khiến cho người ta khó mà nhìn thẳng.
Dần dần rất nhiều người đều không thấy rõ chiến cuộc, chỉ thấy hai bóng người lờ mờ, thậm chí chỉ là hai cái điểm đen...
Mọi người không khỏi nghị luận sôi nổi:
"Trời đất! Bọn họ định đánh tới đâu?"
"Nếu bay tới nơi thoát ly tầm nhìn, bị ai âm thầm can thiệp thì còn ý nghĩa gì nữa?"
"Ta có thể bay theo xem được không?"
"Chúng ta phải chờ ở chỗ này bao lâu? Nếu bọn họ không trở lại thì sao?"