Thế đao của y vây quanh Trọng Huyền Tuân, trong chốc lát không thể tách ra. Cả người Đấu Chiêu ngã xuống theo đà rơi Trọng Huyền Tuân, đao Thiên Kiêu vẫn tiếp tục chém.
Keng keng keng kengl Keng keng keng keng!
Như mưa gầm sấm giật, cực kỳ điên cuồng, cực kỳ mãnh liệt.
Đao Thiên Kiêu chém ra một mảng bóng chồng, như thể cùng lúc có cả trăm lưỡi đao chém về phía Trọng Huyền Tuân.
Vậy nên có rất nhiều đao ảnh (1).
() bóng đao Cũng chỉ dưới sự khống chế của Trọng Huyền Tuân, Thiên Luân vừa che chắn vừa cản đao mới có thể lớn như vậy, không còn chỗ để chém thêm nữa.
Nhưng Trọng Huyền Tuân cũng không thể thu nhỏ Thiên Luân hơn nữa, bởi đây đã là giới hạn khống chế của y, là hình dạng thích hợp nhất. Nếu lớn hơn y sẽ không nâng được, nếu nhỏ hơn sẽ không ngăn cản được đao chém xuống, không thể bảo vệ chính mình.
Cả hai bên đều cố gắng hết sức trong cả tấn công và phòng thủ.
Trong tầm mắt của tất cả người quan chiến, hai điểm đen càng ngày càng xa, lại dần trở nên lớn hơn và rõ ràng hơn.
Sau đó nghe thấy trong không khí có tiếng động vô cùng lớn.
Sau đó mới thấy.
Đấu Chiêu Kim Thân rực rỡ, hai tay cầm đao Thiên Kiêu từ trên cao chém xuống Thiên Luân và Trọng Huyền Tuân đang trong trạng thái Ngũ Phủ Đồng Diệu!
Năm luồng sáng rực rỡ xuyên qua áo trắng, chiếu rọi Trọng Huyền Tuân, nhìn y như thể thần thánh.
Mà bộ võ phục đỏ viền vàng của Đấu Chiêu đã trở thành vàng rực rỡ.
Y ở trên không trung, quay lưng về phía mặt trời gay gắt, lại như thể bản thân mới là mặt trời!
Đao giáng xuống nhanh như chớp, chẳng khác nào một người thợ rèn có sức mạnh vô hạn đang rèn sắt ngay trước lò. Coi Trọng Huyền Tuân là một "cục sắt" phong hoa tuyệt đại (2).
(2) vô cùng đẹp đẽ, phong lưu Mỗi đao đều như búa tạ giáng xuống.
Từ trước đến giờ Trọng Huyền Tuân luôn sử dụng Thiên Luân và dùng nắm đấm nện người khác, đây là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy y bị "hành" như thế này.
Đao nện vào Thiên Luân chỉ là hình tượng.
Điều thực sự đặc sắc là khi đao Thiên Kiêu và Thiên Luân va chạm dữ dội thì hai người họ cũng đang ở thời khắc quyết đấu đỉnh cao.
Cũng như lúc trước, Trọng Huyền Tuân đẩy Đấu Chiêu, lần này đổi thành Trọng Huyền Tuân liên tục xuất thủ, Trọng Huyền chi lực, Ngũ thần thông quyền... cố gắng thoát khỏi thế đao.
Đấu Chiêu dựa vào đạo Đấu Chiến, dùng đao Trảm Thần hóa giải từng chút một.
Trong hiệp thi đấu áp đảo của Đấu Chiêu, y không cho Trọng Huyền Tuân bất kỳ cơ hội nào!
Khác với lúc lên cao, Trọng huyền Tuân hạ xuống đất rất ổn định, trước sau như một, hơn nữa còn xuống rất nhanh.
Đấu Chiêu cuồng dã vung đao, mỗi đao chém xuống đều nắm chắc chừng mực.
Một đao đuổi theo một đao.
Từng nhát đao chồng lên, thế đao được tích lũy.
Quá trình tích lũy thế đao là có thể vào thời điểm đỉnh phong, cũng chính là lúc Trọng Huyền Tuân bị đánh rớt xuống đất và không còn đường lui, y sẽ bị chém làm đôi!
Từ độ cao vạn trượng chém một mạch về đến tận Quan Hà Đài, từ điểm đen xa xăm đến tầm nhìn rõ ràng của tất cả khán giả...
Tổng cộng đã vung bao nhiêu nhát dao?
Khương Vương tính rất rõ ràng.
Mười bảy nghìn năm trăm sáu mươi hai đao.
Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân trong trận chiến lại càng rõ ràng hơn.
Mỗi một chi tiết, mỗi một phạm vi trong cuộc giao chiến dù là nhỏ như lực, thế, ý đều không có chút nhượng bộ nào.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, trong vòng hai vạn nhát đao sẽ phân định thắng bại.
Kết thúc dưới tình hình này tất nhiên không phải điều mà Trọng Huyền Tuân muốn.
Vì vậy, y tách hai tay!
Thiên Luân liền biến mất...
Thế chém như gió lớn quật vào cây.
Đột ngột dừng lại.
Nhưng đao Thiên Kiêu đã tích lũy được mười bảy nghìn chín trăm ba mươi mốt nhát đao, không hề che giấu chém về phía Trọng Huyền Tuân, chém tới khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của vì Hoàng Xá Lợi trên khán đài lo lắng tới độ đứng ngồi không yên, không nõ nhìn vẻ anh tuấn của Trọng Huyền Tuân trở nên tàn lụi.
Lách cách.
Một vật gì đó sáng chói như đá quý vỡ tan.
Bảo Mệnh thần thông của Trọng Huyền Tuân!
Trong quá trình rơi xuống với tốc độ cực nhanh, từ đầu đến cuối y không có cách nào thoát được thế đao của Đấu Chiêu.
Sau khi xác định rằng việc đó là bất khả thi, y quyết đoán thu lại Thiên Luân, liều lĩnh sử dụng Bảo Mệnh thần thông để chấm dứt thế đao của. Đấu Chiêu đang chém xuống liên hoàn.
Thời điểm mà y lựa chọn cũng vô cùng khéo léo.
Không chỉ vừa khéo chặn Đấu Chiêu tại một điểm tương đối khó chịu, khiến thế đao của Đấu Chiêu không thể phát huy tối đa khả năng đã tích lũy, tiêu tán phân nửa uy năng...
Mà còn là vị trí.
Hiện tại, vị trí của hai người họ vẫn khá cao... Vừa khéo cạnh mặt trăng!
Hai người họ đã sớm vụt qua mặt trăng treo mình lơ lửng giữa trời, nhiều người không quá để tâm tới nó. Khi bọn họ hạ xuống từ trên cao lại một lần nữa vụt qua.
Chính là lúc này.
Vẳng trăng vằng vặc đó lập tức hóa thành vô số tia sáng, rơi xuống khắp người Đấu Chiêu.
Một tia sáng mong manh, một đầu nối tới nơi vô định trong hư không, đầu còn lại cố định trên người Đấu Chiêu.
Hàng ngàn hàng vạn ánh sáng cố định Đấu Chiêu, người vừa đập tan Bảo Mệnh thần thông của Trọng Huyền Tuân ở một chỗ.
Cảnh tượng này thực sự rất huyền bí.
Ánh trăng trắng ngần như tuyết dệt thành một tấm mạng nhện, trải rộng và bao phủ cả bầu trời.
Vào lúc này, Đấu Chiêu giống như con bọ vàng nhỏ bé sa vào một mạng nhện bạc!
Thế tấn công và phòng thủ lại thay đổi!
Thân hình Trọng Huyền Tuân nghịch chuyển, từ rơi xuống trở thành bay lên, y nắm chặt nắm tay phải, tinh quang lưu chuyển, ánh sáng của Ngũ thần thông lóe sáng, đánh một quyền vào bụng Đấu Chiêu!
Đó là...
Ngũ thần thông quyền!
Bang!
Một quyền đánh vào Kim Thân của Đấu Chiêu, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Là Đỉnh Cấp thần thông được mệnh danh là năm trăm năm mới có một của Đại Sở.
Không thể nghi ngờ sức mạnh của Đấu Chiến Kim Thân.
Thế hệ này của Đấu thị có hai người, quả thực là may mắn trời cho.
Nhưng Đấu Chiến Kim Thân của Đấu Miễn so với Đấu Chiến Kim Thân của Đấu Chiêu, giống như bụi vàng mạ đồng thau.
Đấu Chiêu ở nơi này chỉ cần dựa khả năng phòng ngự của chính mình lại có thể miễn cưỡng chịu đựng Ngũ thần thông quyền mà không chết!
Mặc dù trên không trong, cả người Đấu Chiêu cong lại như con tôm.
Nhưng với nắm đấm như vậy, có bao nhiêu tu sĩ Ngoại Lâu có thể chống đỡ bằng xương bằng thịt?
Ẩm!
Trọng Huyền Tuân không hề do dự bồi thêm một cú nữa.
Đấu Chiêu vừa mới đứng thẳng người lên đã lại cong như một cây cung.
Lần này còn nôn ra một ngụm máu vàng!
Máu vàng cho thấy Đấu Chiến Kim Thân của Đấu Chiêu đã thực sự phát triển từ ngoài vào trong, từ da đến xương, đến cực hạn như ngày hôm nay.
Ngụm máu này từ trong cơ thể phun ra, hóa thành một thanh đao vàng, trong chớp nhoáng gập lại, chém ra một thức Bì Nang Bại, đánh về phía mặt Trọng Huyền Tuân.