Người đoạt được vị trí đứng đầu thiên hạ, từ cổ chí kim, không thiếu tranh cãi.
Nhưng lẽ nào trên đời này thật sự có một người đứng đầu yếu hơn những người khác một cách rõ ràng hay sao?
Lúc này, mọi ánh mắt đều hướng tới Yến Thiếu Phi.
Bao gồm cả Dư Tỷ, người vẫn đang cẩn thận từng li từng tí bảo vệ khả năng sống cho Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân.
Bất luận thế nào, với tư cách là người chủ trì lần này của Hoàng Hà Hội, ông phải công bố kết quả.
Lúc này, Yên Thiếu Phi đã ở trên đài.
Sau khi đánh bại Trung Sơn Vị Tôn, hắn ta tự mình xử lý qua vết thương, sau đó ngồi yên lặng trên đài, và chứng kiến toàn bộ trận chiến giữa Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân.
Phát quan (3) bằng ngọc đã bị phá hủy trong trận chiến trước, nên lúc này mái tóc hắn ta cũng xõa ra.
(3) đồ vật để cố định tóc Sự nặng nề của Kiếm Tẩy Hồng Liên, niềm vui sướng khi thôi động Tu Tẫn Hoan, nỗi bi thương khi sử dụng kiếm thuật Thần Thương... tất cả đều không được thể hiện qua biểu cảm của hắn ta lúc này.
Hắn ta trầm lặng và nghiêm túc.
"Đến Hoàng Hà Hội, vốn dĩ muốn so tài với các anh hùng thiên hạ, tuy rằng thân tàn bị thiêu đốt, ta cũng nguyện được trở thành người đầu tiên"
Đây không phải là một lời khoe khoang, khi hắn ta so tài với Trung Sơn Vị Tôn, quả thực đã liều mạng mà đấu.
Yến Thiếu Phi nhìn sâu vào Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân rồi chắp tay với Dư Tỷ: "Hôm nay được thấy một trận chiến tuyệt thế mới hay thiên hạ rộng lớn, nhật nguyệt tỏ tường, không dám tranh vị trí đầu!
Hắn ta thở dài một hơi.
Khẩu khí vừa thản nhiên vừa phóng khoáng: "Vậy làm thiên hạ đệ tam đi!"
Quyết định thế này, hắn ta không thẹn với bản thân mình.
Tuy nhiên Ngụy quốc vẫn cần công đạo.
Vì vậy, hắn ta quay người hành lễ với Ngô Tuân, tướng quân của Ngụy quốc. Sau đó tháo trường kiếm ở thắt lưng xuống, quay ngược ra phía trước, giữ bằng hai tay và đẩy nhẹ.
"Trước khi ra trận, ta đã hẹn với bệ hạ mang vị trí đứng đầu về cho Ngụy quốc, được bệ hạ ban "Đắc Ý". Nay tài nghệ không bằng người, không dám nhận thứ nhất. Giao hẹn trước đây bị hủy, xin hoàn lại kiếm này!"
Kiếm Đắc Ý bay về phía Ngô Tuân. Yên Thiếu Phi quay người, cứ như vậy cất bước rời đi.
Bồ lại sau lưng danh xưng đệ nhất; bỏ lại sau lưng thanh kiếm lừng danh thiên hạ; cũng bỏ lại sau lưng mọi ánh mắt, thán phục, bàn luận.
Hắn không phải là tướng của Ngụy quốc, không phụng sự quân vương, chỉ là một hiệp khách của Ngụy quốc mà thôi.
Vì vậy, hắn ta có sự kiêu ngạo và hào hiệp, hắn ta có lựa chọn và con đường của riêng mình.
Chỉ là khi hắn ta bước đến lối vào phía Nam.
Ngô Tuân, đại tướng quân của Ngụy quốc đã trở tay đẩy lại.
Kiếm Đắc Ý bỗng chốc bay ra, dễ dàng vượt qua khoảng cách, lại treo ở bên hông Yên Thiếu Phi, không thấy khói lửa.
Giọng nói của Ngô Tuân vang lên: "Thiên tử ban kiếm, không lý nào thu lại. Tuy ngươi không phải là đệ nhất thiên hạ, nhưng ngươi là niềm tự hào số một của Ngụy quốc ta. Kiếm này không phải của ngươi thì còn là của kẻ nào? Lần này đi núi cao đường xa, nhớ tới cố nhân cố quốc, chớ quên kiếm này lòng này"
Yến Thiếu Phi dừng bước, cúi đầu thi lễ trước Ngô Tuân nhưng không nói gì, chỉ cầm trường kiếm trong tay, nhanh chóng bước đi.
Nghe cuộc trò chuyện của họ, lúc này mọi người mới nhận ra rằng sau trận chiến này, Yến Thiếu Phi sẽ rời khỏi Ngụy quốc.
Không biết hắn ta sẽ đi đâu, không biết hắn ta sẽ làm gì...
Đây thực sự là một người có câu chuyện tuyệt vời.
"Hay lắm!"
Không biết tiếng ai hét lớn.
Trong thời gian ngắn, tiếng reo hò trên khán đài dậy lên như sấm.
Vì Yến Thiếu Phi sáng suốt tự kiềm chế chính mình, không tranh vị trí đầu, đeo kiếm mà đi.
Cũng vì Ngô Tuân bảo kiếm tặng anh hùng, không luận thắng bại.
Tất nhiên, người khác nhau suy nghĩ khác nhau.
Yến Thiếu Phi lựa chọn treo kiếm rời đi.
Có thể có những suy tính khác, có thể đó chỉ là sự kiêu ngạo của riêng mình hắn ta.
Nguyên nhân thế nào chỉ mình bản thân mới biết được.
Nhưng đối với Ngụy quốc thì không cần nghi ngờ, đây chắc chắn là một bước đi rất khôn ngoan.
Trong số tất cả những thiên kiêu Ngoại Lâu ở Hoàng Hà Hội lần này, Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân hoàn toàn là độc nhất, vượt qua những thiên kiêu khác.
Ngoại trừ họ, không ai có đủ tư cách đứng đầu.
Bọn họ đánh tới mức gần như đồng quy vu tận, thiên kiêu Ngụy quốc các ngươi lại nhặt vị trí đứng đầu, ai có thể phục?
Tề không phục, Sở không phục.
Thiên hạ không phục.
Vậy thì quyền lợi do "vị trí đứng đầu" này đại biểu, một Ngụy quốc không phải một trong sáu nước mạnh nhất thiên hạ, có thể nắm giữ nổi sao?
Nếu căn bản không có đủ sức mạnh để giành vị trí đầu, nhưng cuối cùng lại đoạt được, đó là "đức" không tương xứng với "vị".
Cái gọi là "đức không xứng với vị, ắt sẽ gặp tai họa"
Trong tình hình này, Yến Thiếu Phi giành được vị trí đầu, là họa chứ không phải phúc.
Vì vậy, khi hắn ta đeo kiếm rời đi, Ngô Tuân mới vui vẻ chấp nhận.
Mặc dù Yến Thiếu Phi đã có ước định với Ngụy đế, muốn giành được vị trí cao nhất.
Nhưng quần thần Ngụy quốc không có kỳ vọng này. Thực tế, điểm dừng của họ là tiến vào trận đấu chính, kỳ vọng của họ chỉ là Bát Cường (4).
(4) tám người mạnh nhất Yến Thiếu Phi nằm trong số Tứ Cường của trận Ngoại Lâu, đó đã là một điều bất ngờ.
Để có được các tài nguyên tương ứng một cách an toàn và đảm bảo, cần phải chuẩn bị thật tốt.
Hiện giờ vị trí đứng đầu tới tay còn từ bỏ, thử hỏi ai lại không biết xấu hổ làm khó tài nguyên Tứ Cường (5) của ngươi?
(5) bốn người mạnh nhất Còn về việc Ngô Tuân trả kiếm lại cho Yến Thiếu Phi...
Quan Hà Đài này không chỉ dành cho các thiên kiêu, mà còn dành cho các nước.
Muốn tranh đoạt danh tiếng, chỉ danh xưng "thiên kiêu" là không đủ.
Tại sao rất nhiều thiên kiêu thề chết không lùi, lấy tính mạng tiền đồ vô lượng của mình cho trận chiến ngắn ngủi này, đặt cược vào Diễn Võ Đài này?
Bởi vì họ không chỉ đại diện cho chính mình, mà còn đại diện cho đất nước đằng sau họ.
Danh dự đôi khi quan trọng hơn thắng bại.
Vì vậy, Bạch Ngọc Hà của Việt quốc đã từ chối "nhặt" lấy một suất tham dự cuộc đấu chính.
Cho nên đường đường là Tào Giai Chân Nhân, cố ý làm khó một Xúc Mẫn nhỏ bé. Không phải là làm khó Xúc Mẫn, mà là làm khó Hạ quốc.
Ngô Tuân đường đường là đại tướng quân của Ngụy quốc, đương nhiên là hiểu đạo lý này.
Ông luôn bảo vệ tiếng tăm của Ngụy quốc.
Chưa kể đó chỉ là một thanh Đắc Ý đã được ban thưởng từ lâu, cho dù có thêm mười thanh danh kiếm đương thời, lúc cần tặng y cũng tặng, đến lông mày cũng không cần nhíu lại.
Khi bóng lưng của Yến Thiếu Phi biến mất bên ngoài trụ Lục Hợp.
Mọi người mới nhận ra rằng lại xuất hiện một câu hỏi mới.
Ai người đứng đầu trận Ngoại Lâu của Hoàng Hà Hội lần này?