Trừ khi...
Đối với thiên kiêu trên đài tên Đặng Kỳ này, việc luyện chúng không cần tốn nhiều sức lực, y hoàn toàn có thể thực hiện được mà không bị ảnh hưởng đến tiến độ của việc tu hành!
Từ điểm này có thể thấy, thực lực Đặng Kỳ của Mục quốc này có lẽ còn hơn thế rất nhiều.
Diệp Lăng Tiêu đột nhiên rất tò mò, trong trận chiến tiếp theo, người này có thể đưa ra bao nhiêu sát pháp nữa đây.
Tiện thể...
Ông ta có chút hả hê liếc sang Khương Vọng một cái.
Tiểu tử này gặp nguy hiểm rồi!
Màn trình diễn của thiên kiêu Mục quốc Đặng Kỳ đã khiến rất nhiều người kinh ngạc.
Nếu như y thể hiện ra thần thông mạnh mẽ, hoặc có là Thiên Phủ thì có một Trọng Huyền Tuân châu ngọc ở phía trước cũng không khiến người ta khiếp sợ như vậy.
Nhưng người này lại không ngừng thay đổi sát pháp, lấy kiếm chỉ trực tiếp phá Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm của Ân Văn Hoa.
Thần thông có tiềm năng vô hạn, là bí tàng quý giá nhất của một người tu hành. Mà thường thì, khi thần thông vừa được hái xuống đã có uy năng không tầm thường.
Dù nói từ phương diện nào, thần thông cũng đều có giá trị chí cao vô thượng (5).
(5) tột bậc Do đó, nhiều người coi thần thông là chỗ dựa của họ, tin rằng thần thông có thể đại biểu cho tất cả.
Nếu thần thông mạnh thì người tu luyện cũng mạnh.
Nhưng trên thực tế, điều này không hoàn toàn đúng.
Cùng một thần thông, trong tay của những người khác nhau sẽ có những biểu hiện khác nhau, đôi khi có thể nói là cách biệt một trời một vực.
Ngoài ra, thần thông phụ thuộc rất nhiều vào thiên phú, đôi khi là cơ duyên, vận khí, kinh nghiệm, thiếu một thứ cũng không được.
Ngoại trừ thứ trân quý như Thần Thông Quả thì hầu như không tồn tại khả năng nào có thể giúp người ta chắc chắn đạt được thần thông. Như Thiên Phủ bí cảnh của Đại Tề cũng chỉ là chỉ cho người tu hành biết khả năng thần thông có tồn tại, biến "Khả năng" thành "Tất nhiên". Vậy nên, nếu vốn đã không có khả năng vậy thì cũng sẽ không tồn tại tất nhiên.
Mà những người không đủ thiên phú gần như không thể sống sót rời khỏi Thiên Phủ bí cảnh...
Nếu việc có thần thông tồn tại rất nhiều vào thiên phú, như vậy khuyết thiếu cơ duyên, không có vận khí, người trời sinh không có thần thông chẳng lẽ là kẻ yếu ư?
Trong lịch sử đã có vô số cường giả nói "không" với điều này.
Cũng như một số người trời sinh đã có đạo mạch, trời sinh đã bước lên con đường siêu phàm, lẽ nào được định sẵn là cao cao tại thượng, quán tuyệt thiên hạ (7) ?
(7) đứng trên tất cả mọi người Nhưng trước có con đường dùng khi huyết xung mạch, vô số người tu luyện liều mạng siêu phàm. Về sau có Khai Mạch Đan, Thiên Nguyên Đại Đan khai mạch, sức mạnh tiềm tàng cũng không thua gì trời sinh đã có đạo mạch.
Ngay cả trong việc khai mạch, có tu sĩ dùng Khai Mạch Đan bình thường nhất cũng có thể mạnh hơn tu sĩ trời sinh đạo mạch!
Khai Mạch Đan vừa sinh ra đã gào lên một tiếng:
"Thiên phú không định đoạt cả đời người!"
Trong tháng năm đằng đẳng thể hiện lịch sử của nhân tộc.
Có thể nói đó là "nhân định thắng thiên (8)
(8) con người có thể chiến thắng thiên nhiên Những bí thuật, đạo pháp, sát pháp liên tiếp xuất hiện, đó là minh chứng Nhân tộc bổ sung, đuổi theo, thậm chí là vượt qua thần thông.
Có Lang Đồ có đặc tính ma diệt thần thông, kết hợp với thần quyến thành tựu thần thông.
Cũng có loại như Thần Tính Diệt, cần ma diệt hạt giống thần thông mới có thể luyện thành sát pháp.
Tất nhiên, không thể phủ nhận sức mạnh của thần thông.
Nhưng Đấu Chiến Kim Thân của Đấu Chiêu cũng không thua Ngũ Phủ ngũ thần thông của Trọng Huyền Tuân.
Những cường giả thực sự cần hiểu rằng thần thông không phải là duy nhất. Dùng thần thông, chứ không phải là để thần thông sử dụng.
Những người trên đài quan chiến đều có cách nghĩ riêng.
Chỉ có Khương Vọng đang đứng trên Diễn Võ Đài chữ Canh là có tâm trạng khác.
Thấy trận đấu kết thúc, Dư Tỷ đã tuyên bố kết quả, Ân Văn Hoa cũng được đưa xuống Diễn Võ Đài chữ Bính.
Khương Vọng nhìn Đặng Kỳ đang chuẩn bị bước xuống Diễn Võ Đài, không nhịn được hỏi: "Chúng ta có quen nhau không?"
Đặng Kỳ quay đầu lại, để cho hắn nhìn thấy những hoa văn khắc trên mặt nạ đồng đen.
Y trả lời bằng giọng nói kỳ dị: "Vòng thứ hai của cuộc đấu chính sắp bắt đầu, bây giờ mới lôi kéo làm quen có phải hơi muộn không?"
Khương Vọng cười: "Làm phiền rồi."
Sau đó hắn cũng bước xuống khỏi Diễn Võ Đài.
Như Đặng Kỳ đã nói.
Danh sách tám người mạnh nhất sẽ sớm được quyết định, tất cả mọi người đều có khả năng đụng phải nhau. Đúng thật là hơi giống lôi kéo làm quen.
Nhưng...
Nhưng mà...
Hắn vừa mới quan sát trận chiến của thiên kiêu Mục quốc này, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Mặc dù những sát pháp mà người kia thi triển đều là những thứ hắn chưa từng được thấy, cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng hắn thấy rất thân thiết khi nhìn người này. Y đeo chiếc mặt nạ đồng đen vừa dày vừa nặng, tới từ một đất nước hùng mạnh như Mục quốc, lại từ từ hòa làm một với bóng dáng trong ký ức.
Nhất cử nhất động, thậm chí cả dáng đi đều đều thân thuộc đến lạ.
Tuy rằng lý trí nói cho hắn biết là không thể, nhưng hắn không thể không nghĩ...
Đúng không?
Hắn vô cùng hy vọng có một kỳ tích xảy ra!
Khi bước xuống khỏi Diễn Võ Đài, bỗng dưng có hai tiếng động lớn vang lên gần như cùng một lúc!
Khương Vọng đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía bên trái trước.
Trước mắt hắn là một khung cảnh hỗn loạn.
Là Hoàng Xá Lợi. Dung mạo nàng ta vô cùng xinh đẹp, lúc này đang cầm trong tay một chiếc Hàng Ma Xử, vẫn duy trì tư thế đánh.
Người trong không trung, áo vàng tung bay, khí thế đường hoàng cuồng liệt!
Phía trước Hàng Ma Xử màu vàng đỏ là Gia Luật Chỉ của Liêu quốc, một nửa khuôn mặt y bị lõm xuống!
Một đạo thanh quang chặn lại Hàng Ma Xử, hiển nhiên là Dư Tỷ đã ra tay.
Khương Vọng lại nhìn sang bên phải, chỉ thấy trong những mảnh vụn của cơ quan, bóng dáng Đông Quách Báo của Ngụy quốc ngã xuống, cả người như một túi máu bị nổ tung, máu văng khắp nơi, chỉ còn cái xác khô quắt.
Đã chết.
Đây là thiên kiêu đầu tiên chết trong cuộc thi của Hoàng Hà Hội năm nay!
Cách cái xác khô quắt đó không xa.
Xúc Mẫn chống hai tay xuống đầu gối, thở hổn hển.
"Tám... tám người rồi!"
Cái xác của Đông Quách Báo cũng tan trong mâu tươi.