Hàn Hú đã tự mình cải cách từ trên xuống dưới, muốn đổi mới Ung quốc một cách triệt để, thậm chí vượt qua cả thời kỳ vinh quang của Ung Minh đế, cần phải nỗ lực ở tất cả các mặt.
Nếu chỉ trông chờ vào sự giúp đỡ của Mặc môn là không đủ, bởi sự cường thịnh của một quốc gia không chỉ đơn giản là tích lũy cường giả, tích lũy tài nguyên. Điều đầu tiên là phải dựng lại niềm tin của người dân Ung quốc.
Cả quân dân Ung quốc hiện giờ phải tin vào Ung quốc "hoàn toàn Z..
mới"
Từ góc độ này mà nói, ý nghĩa thành tích mà Bắc Cung Khác đạt được tại Hoàng Hà Hội không giống bình thường.
Tất nhiên, sau khi lọt vào danh sách tám người mạnh nhất, ngay cả nước bá chủ cũng không thể quyết định được ai đối thủ của mình.
Muốn dạy dỗ ai, chèn ép ai, né tránh ai chỉ có thể trông chờ vào vận may.
Tám Diễn Võ Đài hợp lại thành bốn.
Dư Tỷ mở lại màn sáng, tên tám người mạnh nhất trong trận Nội Phủ sáng lấp lánh như những vì sao.
Khương Vọng nghiêm túc nhìn chằm chằm lên màn sáng, nhưng hắn không hề căng thẳng, chỉ có mong chờ.
Hắn muốn được chiến đấu với Mục quốc Đặng Kỳ kia, tháo mặt nạ xuống và nghiệm chứng những hy vọng xa vời của chính mình.
Hắn muốn được đấu với Tần Chí Trăn, và yêu cầu hắn ta cho mình một câu trả lời.
Hắn mong muốn được chiến đấu với Hạng Bắc, xả cơn tức cho Tả Quang Thù.
Hắn đợi chờ sức mạnh của Hoàng Xá Lợi, xem khả năng của nàng ta đến đâu.
Nếu có thể gặp Xúc Mẫn, hắn cũng muốn gánh vác trách nhiệm của thiên kiêu Tề quốc, chèn ép Hạ quốc, thử xóa bỏ thiên kiêu Hạ quốc.
Nếu không nói đến những điều này...
Hắn và thanh kiếm của mình cũng đang khao khát một đối thủ mạnh.
Tất cả những ai có thể lọt vào nhóm tám người mạnh nhất của Hoàng Hà Hội đều xứng đáng để hắn rút kiếm.
Bây giờ thanh kiếm của hắn đang ở trong tay.
Người của hắn ở dưới đài.
Hắn đang chờ đợi một đối thủ, bất kể đối thủ đó là ai.
Danh sách giao đấu trên màn sáng cuối cùng đã được ấn định.
Thiên kiêu Tế quốc Khương Vong đối đầu với... thiên kiêu Sở quốc Hạng Bắc!
"Thật thú vị."
Hạng Bắc là một thanh niên trẻ tuổi cao lớn vạm vỡ, bộ võ phục hai màu vàng đen hoa lệ thít chặt lấy cơ bắp cuồn cuộn.
Hắn ta luôn ngẩng cao đầu, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.
Trong số tám người đứng đầu, có năm thiên kiêu của bá chủ quốc.
Vì vậy trong trận đấu quyết định tám còn bốn, ít nhất sẽ có hai thiên kiêu của bá chủ quốc giao chiến trước.
Hai nước Tề, Sở vừa hay chiếm lấy vận khí xui xẻo này.
Ba thiên kiêu bá chủ quốc còn lại đều đối đầu với các đối thủ không phải là nước bá chủ.
Mục quốc Đặng Kì với Tạ Ai của Tuyết quốc.
Kinh quốc Hoàng Xá Lợi với Hạ quốc Xúc Mẫn.
Tần quốc Tần Chí Trăn với Ung quốc Bắc Cung Khác.
Thứ mà Hạng Bắc rút được chắc chắn là một cái thăm tôi. Nhưng hắn ta chỉ nghĩ nó "thú vị".
Cái gọi là "kẻ mạnh vận mạnh" thực ra là nói thực lực của kẻ mạnh đủ sức chống lại bất kì rủi ro nào, cho dù gặp vận rủi cũng có thể dựa vào thực lực để giành được kết quả tốt.
Khi đó, vận rủi tự nhiên cũng không còn là vận rủi nữa.
Hạng Bắc chắc chắn là một người rất tự tin, sau khi xem xong danh sách trận đấu hắn ta liền bước lên diễn võ đài.
Hắn ta rũ mắt, gương mặt vô cảm.
Từ đầu đến cuối không hề nhìn Khương Vọng một lần nào.
Có thể coi là cuồng ngạo.
Nhưng hắn ta không phải chỉ nhắm vào Khương Vọng, mà đó là thói quen.
Những cuộc thi tuyển trong Hoàng Hà Hội hắn ta cũng chẳng thèm ngó đến, lúc ở Sở quốc hắn vốn cũng đã nổi danh cuồng ngạo.
Hắn ta được chọn trong nội bộ Sở quốc, tự tay đánh bại Tả Quang Thù, đồng thời còn nói thế này:
"Ta có ba mối hận lớn, thứ nhất, hận không được sinh ra sớm hơn chín trăm năm, không thể một lần nhìn thấy Hoàng Duy Chân; thứ hai, hận Hà Cốc thảm bại, hàng ngàn gia đình Đại Sở than khóc; thứ ba, hận Tả Quang Liệt chết sớm, hận danh môn Tả thị điêu tàn, hận nhân gian không còn Diễm Hoa! Không phụ thiên hạ chi dũng, phóng nhãn khước vô anh hùng (2) !"
(2) Không phụ thiên hạ chi dũng, phóng nhãn khước vô anh hùng: thế gian có thứ gọi là lòng dũng cảm nhưng lại chẳng ai mang, nhìn lại không thấy nổi một người hùng.
Hoàng Duy Chân là một nhà hiền triết của Sở quốc, là người tạo ra Diễn Pháp các, và có thể nói người này đã mở đầu cho kỷ nguyên thuật pháp đứng đầu thiên hạ của Đại Sở.
Trận chiến Hà Cốc càng không cần nói đến, đó là một nỗi đau chưa từng có trong suốt một thế kỷ của Sở quốc. Cũng không phải chỉ là "đại hận" với mỗi Hạng Bắc.
Còn mối hận thứ ba của hắn ta, nghiễm nhiên là trong biên giới, chỉ coi Tả Quang Liệt đã mất là đối thủ của mình.
Cũng không biết, sau khi trận tranh đấu tuyệt thế cấp Ngoại Lâu kết thúc, hắn ta có thay đổi quan điểm hay không. Không nhắc đến Trọng Huyền Tuân, thì một Đấu Chiêu còn đang ở Đại Sở cũng không thể để hắn nói phóng mắt không anh hùng mới đúng.
Nhưng hắn có thay đổi cách nhìn của mình hay không cũng không quan trọng.
Khương Vọng chỉ biết người này hoàn toàn ngó lơ Tả Quang Thủ, khiến đứa trẻ này tức giận đến nỗi mấy ngày mấy đêm cũng không rời khôi Thái Hư huyễn cảnh.
Trong trận chiến tám vào bốn này, Khương Vọng cũng không cho rằng gặp Hạng Bắc là chuyện xui xẻo gì.
Hắn cực kỳ hài lòng, cảm thấy mong muốn của mình đã thành hiện thực.
Nó khác với "không coi ai ra gì, tất cả các anh hùng thế gian đều là cỏ dại" của Hạng Bắc.
Khương Vọng đã đánh giá kỹ lưỡng đối thủ này, xem xét từ cổ cho đến những nơi yếu hại ở ngực và bụng của hắn ta.
Quan sát rất nghiêm túc.
Từ lúc bước tới diễn võ đài, hắn đã quan sát, sau khi bước lên diễn võ đài vẫn quan sát.
Nhìn đến mức Hạng Bắc rốt cuộc không thể rũ mắt nữa.
Cho dù là ai, cứ bị nhìn chằm chằm đánh giá điểm yếu đều rất khó có thể duy trì trạng thái tự cao tự đại...
Hắn ta chỉ có thể nâng mắt lên, dùng đôi con ngươi bí ẩn kia đối mắt với Khương Vọng.
Nhờ sự nghiêm túc của Khương Vọng, có thể nói rằng những thiên kiêu đứng đầu diễn võ đài của hai nước Tề Sở, là nhóm vào trạng thái nhanh nhất trong trận tranh đấu tứ cường.
Nếu không có ánh sáng của Dư Tỷ ngăn trở, có lẽ trận chiến đã bắt đầu.
Đặng Kỳ liếc nhìn bóng lưng của Khương Vọng, đồng thời cũng liếc nhìn yếu điểm trên cổ của Hạng Bắc, mới chậm rãi bước lên diễn võ đài, đối mặt với đối thủ của mình trong hiệp này, đến từ vùng đất cực hàn, Tuyết quốc Tạ Ai.
Tạ Ai rất đẹp.
Đẹp đến mức độ nào?
Hoàng Xá Lợi - kẻ đã đứng ở võ đài chữ Bính - đối diện với Xúc Mẫn, cứ chốc chốc lại nhìn về phía võ đài chữ Đinh...
Đó chính là chiến trường của Tạ Ai và Đặng Kì.
Nước da người này trắng lạnh, mi thanh mục tú, trên mặt không chút biểu cảm, cư nhiên khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Nàng ta thực sự có một khuôn mặt rất thê lương.
Người giống như tên, đẹp và buồn.