Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1707 - Chương 1707: Một Mình Nhận Lấy Phần Chú Ý Này

Chương 1707: Một mình nhận lấy phần chú ý này

Hoàng Xá Lợi vốn là muốn tốc chiến tốc thắng, sau đó đến xem và cười nhạo thiên kiêu Sở quốc Khương Vọng.

Người này lớn lên không đủ anh tuấn, thế mà to gan dám cướp đi sự nổi bật của nàng ta, cướp đi sự chú ý của hai đại mỹ nhân, đã thế còn dám khiêu khích nàng ta nữa... Lý nào lại như vậy chứ! Đương nhiên vấn đề đầu tiên so với hai vấn đề sau thì nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Nhưng...

Nàng ta chớp rồi lại chớp mắt.

Sao bây giờ nhìn lại dường như Khương Vọng này lại đẹp một cách kỳ quái vậy nhỉ?

Có người gương mặt đẹp, cũng có người thân hình đẹp và có người thì thần thái đẹp.

Nàng ta lúc này mới giật mình nhớ lại, cái tên thiên kiêu có tên là Khương Vọng này, hình như cho dù có cùng ngồi với Kế Chiêu Nam phong thái vô song hay Trọng Huyền Tuân phong hoa tuyết đại thì cũng không khiến người ta cảm thấy đột ngột, cũng không hề bị chèn ép đến tối tăm, mờ mịt. Hắn luôn có phong thái đặc biệt của chính mình. Chẳng qua là Hoàng Xá Lợi nàng ta bị tuyệt thế đại mỹ nhân cố định chặt chẽ ánh mắt của mình nên vô tình bỏ qua điều này mà thôi.

Aiii, thật ra việc cướp sự nổi bật này cũng là điều dễ hiểu, Hoàng Hà Hội mà, ai mà chả muốn biểu hiện trước mặt của mọi người.

Còn về việc khiêu khích gây hấn thì... mọi người đều là người trẻ tuổi, có chút hỏa khí cũng là chuyện khó tránh khỏi mà, mọi người có hiểu lầm thì cùng nhau nói chuyện hóa giải là được rồi, cần gì phải tính toán chỉ li đây?

Khu!

Nàng ta đang định đứng lên thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét to— "Khương Thanh Dương! !!"

Tiếng hét này cao vút, thậm chí có thể nói là tê tâm phế liệt.

Bầu không khí nãy giờ gần như tan vỡ...

Hoàng Xá Lợi giận dữ nghiêng đầu nhìn qua thì nhìn thấy trên khán đài của người dân Tề quốc, có một người nam nhân có cái trần cực kỳ cao, gương mặt đang dần đỏ lên, vung cánh tay lên hô, liên miên không dứt: "Khương Thanh Dương! Khương Thanh Dương! Khương Thanh Dương!"

Chưa nhìn qua người chiến thắng hay sao vậy?

Đối mặt với ánh mắt dữ dằn của Hoàng Xá Lợi...

Người nam nhân với cái trán cao vời vời ấy hoàn toàn không nhìn thấy.

Bây giờ trong toàn bộ đài Thiên Hạ này, người nhìn hắn ta nhiều vô số kể, hắn ta đường đường là một kiêu khác của Cản Mã Sơn song kiêu, chẳng lẽ cần—chú ý tới sao?

Bảo kiếm khó tránh khỏi sự đuổi theo của toàn thiên hạ, kỳ hoa tự nhiên sẽ tràn đầy khắp vườn xuân.

Vì vậy hắn ta chẳng qua là chắp tay một vòng, nói: "Tại hạ là Cẩn Mã Sơn song kiêu Hứa Tượng Càn, bên này có lễ."

Rất nhiều người của các quốc gia khác đều là đầu đầy nếp nhăn nghi ngờ khó hiểu.

Ngươi cho rằng chúng ta đang chào hỏi với ngươi hay sao?

Có người thậm chí tính khí nóng nảy, xắn tay áo lên chuẩn bị đứng dậy.

Lúc này lại nhìn thấy vầng trán cao kia lại cười híp mắt mà nói:

"Được gọi là Cản Mã Sơn song kiêu chính là chỉ Khương Thanh Dương với tại hạ Hứa Tượng Càn. Thanh Dương nhà chúng ta chỉ tùy tiện biểu hiện một chút thôi, các vị chê cười rồi, chê cười À1 rồi.

Rất nhiều người lúc này chính thức trầm mặc.

Thiên kiêu Hạng Bắc của Đại Sở chỉ dùng ba quyền để đánh bại thiên kiêu Việt quốc Bạch Ngọc Hà. Là tồn tại cường đại ở cấp độ Nội Phủ Cảnh có thể tiến nhập và công kích Thông Thiên Cung của đối thủ. Thiên kiêu đỉnh cấp như vậy lại mà lại dễ dàng bại trong tay Khương Vọng như thế.

Từ trận tranh đấu của thần hồn đến cuộc giao tranh ở thế giới bên ngoài, là bại trận toàn diện.

Tên gia hỏa này có thể có tên tuổi đặt ngang hàng với Khương Vọng thì thực lực chắc chắn cũng không yếu kém chút nào...

Trong toàn bộ đài Thiên Hạ này, những người có địa vị cao nhất kia cũng không đến mức tính toán với mấy tiếng hò hét kích động của người trẻ tuổi. Những cường giả có đủ năng lực để dạy cho người tên Hứa Tượng Càn này một bài học cũng nguyện ý để cho Đại Nho Mặc Gia một chút mặt mũi.

Rất nhiều người trẻ tuổi hoàn toàn không biết đến căn nguyên nguồn gốc của Hứa Tượng Càn nhưng lại vì Khương Vọng mà nảy sinh chút kiêng kỵ. Vì thế khi mà Hứa Tượng Càn chắp tay hành lễ một vòng, cũng có rất nhiều người mỉm cười đáp lại hắn ta.

Đại đa số mọi người là thu hồi lại tầm mắt, xem như thứ mình vừa nghe thấy là tiếng chim sẻ kêu.

Nhưng Khương Vọng đang đứng trên diễn võ đài thì hơi giật mình.

Ai muốn cùng huynh dùng chung một danh xưng hả? Ta nhớ là mình đã cười ha ha để cho qua chuyện rồi mà?

Cho dù thực sự muốn lấy một cái danh xưng chung, thì cũng không cần phải lấy cái tên "Cản Mã Sơn" chứ?

Đó là một bãi tha ma đó, không may mắn tí nào đâu Trán Cao huynh.

Nhưng vừa mới thắng được tấm vé vào tứ cường, lại đứng dưới tầm mắt chuyên chú và tán dương của quần chúng, hắn cũng không tiện để nhấn mạnh đến chuyện này. Hắn chỉ có thể tận lực bảo trì nụ cười mỉm trên môi, xem như là chưa nghe thấy gì.

Một mặt biểu hiện "Ta không biết chuyện gì cả" "Không phải ta"

"Không có chuyện gì xảy ra cả".

Hứa Tượng Càn sau khi chắp tay hành lễ một vòng lại ngồi cuống, sau đó hắn ta phát hiện ra ba trượng xung quanh chỗ hắn ta ngồi đã không còn một ai.

Lý Long Xuyên và Trọng Huyền Thắng đảo mắt, người nhìn trời thì nhìn trời, kẻ nhìn đất thì nhìn đất.

Yến Phủ quay đầu sang một bên, nhỏ giọng nói gì đó với Ôn Đinh Lan. Cứ thế công khai liếc mắt đưa tình thật khiến người khác ghét bỏ, cũng may đây là Yến "hiền huynh" chứ nếu là người khác thì Hứa Tượng Càn hắn ta nhất định phải dày vò một phen.

Hắn ta lại quay đầu nhìn Chiếu sư tỷ...

Chiếu sư tỷ đang lôi kéo Tử Thư cô nương, ngồi ở vị trí phía xa xa.

Hứa Tượng Càn lắc đầu than thở, những người bằng hữu này tư chất tâm lý cũng quá kém rồi.

"Thôi cứ để một mình ta nhận lấy phần chú ý này đi"

Hắn ta thấp giọng nói câu này xong, eo lưng ưỡn ngày càng thẳng, đầu cũng ngẩng ngày càng cao, đến nỗi mà cái trán của hắn ta cũng ngày càng sáng chói.

Khi Khương Vọng từ trên cao chậm rãi bước xuống, Đặng Kỳ đang nhìn hắn.

Tạ Ai của Tuyết quốc đã ngã xuống đất, chỉ còn tại một hơi thở mỏng manh.

Trên mặt đất rơi vãi đầy mảnh vỡ băng góc cạnh - đó là thanh kiếm đã vỡ tan nát của nàng ta.

Có thể thấy rằng nàng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi.

Một mỹ nhân u buồn trời sinh như nàng ta bẩm sinh đã khiến người ta cảm thấy thương tiếc, Đặng Kỳ từ lúc bắt đầu trận đấu đến cuối cùng không hề nương tay một chút nào, có thể gọi là điển hình cho việc lạt thủ tôi hoa.

Trên đài quan sát trận đấu, Hách Liên Vân Vân dĩ nhiên là cười cong vành mắt.

Bình Luận (0)
Comment