Cả khán đài trở nên nghiêm nghị!
Mọi người nhìn trái nhìn phải, chỉ dùng ánh mắt để trao đổi sự nghi hoặc và kinh ngạc của mình.
Có chuyện gì vậy?
Thiên kiêu Mục quốc - người đẹp đến độ không hề chân thực đang đứng trên võ đài, không phải gọi là Đặng Kỳ, mà là Doanh Tử Ngọc sao?
Họ của hắn ta thế nhưng lại là Doanh?
Trong lòng mọi người ở đây, sóng gió bão bùng bắt đầu trào dâng.
Trên diễn võ đài, Triệu Nhữ Thành vẫn chỉ chú ý đến Hoàng Xá Lợi, ánh mắt hoàn toàn không hề di chuyển, chỉ nói: "Thân đang đứng trên Thiên Hạ Đài, gánh vác trách nhiệm của Mục quốc, thứ lỗi cho thần không thể hành lễ"
Tuy nói Hoàng Hà Hội, có ý nghĩa phi phàm.
Không ai có thể và cũng không nên can thiệp hay làm ra ảnh hưởng gì đến sự kiện này.
Can thiệp vào trận đấu, làm gián đoạn trận đấu là điều không nên.
Nhưng một khi Tân Đế đã lên tiếng thì ai đám thực sự bỏ qua chứ?
Ông ta là một trong sáu vị chí tôn cao quý nhất giữa các quốc gia trong thiên hạ!
Hoàng Xá Lợi - người mà quân không xuất hiện thì không sợ trời không sợ đất - cũng tạm thời kìm nén bất động.
Doanh Tử Ngọc - người vừa nói ra lý do chính đáng đúng mực cho việc không hành lễ, cũng không tiếp tục động thủ nữa.
Người chủ trì Hoàng Hà Hội - Dư Tỷ chân quân, càng không phát ra một tiếng nào!
Trên võ đài, mỹ nam tử Doanh Tử Ngọc kia đã trực tiếp đáp lại câu hỏi của hoàng đế Đại Tần, nói rằng y đến Quan Hà Đài này để "gánh vác trách nhiệm của Mục quốc", vì Mục quốc mà xuất trận.
Không hề có gì khác biệt với thiên kiêu của các quốc gia khác.
Y nói y không thể hành lễ, là đang cường điệu lên ý nghĩa thần thánh của Hoàng Hà Hội, để cho Tần Đế không có cách nào có thể can thiệp vào.
Có người có thể nghe hiểu, có người thì không.
Mà Khương Vọng đang đứng dưới đài, lúc này vừa mới thoát ra khỏi tâm trạng buồn vui lẫn lộn, thì lại lâm vào một loại cảm giác khiếp sợ khác.
Từ sớm hắn đã biết lai lịch của Triệu Nhữ Thành bất phàm. Lúc còn ở thành Phong Lâm, huynh đệ mỗi người bọn họ đều có một suy đoán riêng, bọn họ cũng không phải là người ngu ngốc, nhưng Triệu Nhữ Thành không muốn nói, bọn họ cũng không muốn tìm hiểu đến tận cùng.
Nhưng lúc đó sự hiểu biết về lại lịch bất phàm của bọn họ, đại khái là "Triệu Nhữ Thành là hậu duệ của một tiểu gia tộc đã lụi bại" hoặc là " truyền nhân của một tiểu tông phái đã bị tiêu diệt"
mà thôi.
Lúc đó do tầm mắt quyết định, nên những suy đoán của bọn họ cũng chỉ có thể giới hạn ở dưới một tầng nào đó thôi.
Mà bây giờ...
Triệu Nhữ Thành không phải gọi là Triệu Nhữ Thành, mà là Doanh Tử Ngọc.
Nếu gọi là Đặng Kỷ thì Khương Vọng còn có thể hiểu được, dù sao thì hắn cũng có quen biết Đặng thúc. Lúc ở thành Phong Lâm hắn cũng từng tiếp xúc qua người này. Đặng thúc là một vị trưởng bối cực kỳ ấm áp và ôn hòa, là quản gia của Triệu Nhữ Thành.
Nhưng bây giờ y lại mang họ Doanh?
Họ Doanh của hoàng thất Đại Tần?
Thậm chí hoàng đế Đại Tần cũng quen biết y, lại còn nói chuyện với y?
Bất kể người xem có ôm tâm tình như thế nào.
Thì giọng nói uy nghiêm như quy tắc quyết định thiên địa của hoàng đế Đại Tần lại vang lên: "Con cháu hoàng thất không tranh đấu trên Hoàng Hà Hội, đó là quy tắc từ xưa đến nay. Bởi vì sợ huyết mạch sát phạt nhau trên võ đài, khiến cho mấy người trấn hà như Cô nảy sinh tâm tâm tư khác"
Ông ta lại hỏi: "Doanh Tử Ngọc, trách nhiệm của ngươi là gì?"
Mọi người đều trố mắt nghẹn họng.
Vị đang đứng trên võ đài thực sự là con cháu của hoàng thất Đại Tần hay sao?
Tại sao lại đại diện cho Mục quốc xuất trận ở Hoàng Hà Hội?
Bên trong thực sự chứa đựng tình tiết thế nào?
Người này thực sự là ai?
Khương Vọng gần như ngay lập tức nhớ ra, lúc đó, khi đứng trước thái miếu Tề quốc, thái tử Khương Vô Hoa đã giảng một đoạn điển cố.
Tôn thất Doanh Chương dấy binh, giết chết Tần Hoài Đế ở điện Hàm Dương.
Tại sao Triệu Nhữ Thành thiên tư trác tuyệt, lại lãng phí thiên phú?
Tại sao rõ ràng y coi thường dong chỉ tục phấn, nhưng lại ngày ngày lưu luyến bụi hoa?
Tại sao y không có bất kỳ kỳ vọng nào với tương lai, chỉ muốn sống một cuộc sống được chăng hay chớ?
Tại sao y lại muốn mai danh ẩn tính?
Nếu là như vậy...
Vậy thì tất cả đều có thể được giải thích rồi.
Mà vừa nãy trên võ đài, y nói rằng y muốn gánh vác tất cả mọi thứ.
Bao gồm cả những chuyện đã trải qua khi ở thành Phong Lâm kia, cũng bao gồm tất cả những chuyện y phải gánh vác từ lúc sinh ra đến giờ...
Từ một người chạy trốn trách nhiệm đến một người sẵn sàng gánh vác tất cả, rốt cuộc y đã phải qua những chuyện gì?
Khương Vọng ngơ ngẩn nhìn Triệu Nhữ Thành đang đứng trên võ đài, không ngừng mà lại nghĩ tới...
Tại sao Triệu Nhữ Thành lại muốn lấy cái tên giả Đặng Kỳ để tham gia Hoàng Hà Hội?
Đặng thúc... sao rồi?
Đối mặt với vấn đề của hoàng đế Đại Tần, Triệu Nhữ Thành vẫn nhìn chằm chằm vào Hoàng Xá Lợi, chuyên chú vào trận đấu của y, không di chuyển tầm mắt lần nào nữa.
Cho nên y cũng không nhìn thấy ánh mắt của Khương tam ca.
Thực ra trong lòng y cực kỳ rõ ràng, vì quá rõ ràng nên y không có đủ dũng khí để nhìn Khương Vọng.
Y chỉ một mực chú ý vào trận chiến đấu của mình.
Chỉ hỏi: "Tôn quý như ngài, muốn thừa nhận ta là con cháu hoàng thất sao?"
Đúng vậy, y có biết đương kim hoàng đế Đại Tần.
Thân là huyết thống trực hệ của Hoài Đế, đã từng là chính mạch của Đại Tần, những bậc cha chú, tổ tông kia không phải thật sự không còn gì khác.
Khách quan mà nói, bọn họ đã để lại rất nhiều thủ đoạn, cũng làm ra rất nhiều nỗ lực.
Tuy nhiên những thủ đoạn, những nỗ lực ấy... qua một đoạn thời gian khá dài đã dần dần bị tiêu diệt. Hoặc là bị mài mòn bởi năm tháng, hoặc là bị kẻ thù phá hủy.
Ví dụ như những vị lão thần trung thành và tận tụy, quyết chí khôi phục lại chính mạch, người chết thì đã chết, kẻ bị cách chức thì cũng đã mất mũ quan, thay đổi thì cũng đã thay đổi hết rồi...
Lại ví dụ như y, y từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong quận vương phủ Hà Tây.
Được lấy tến là Doanh Tử Ngọc, nói với bên ngoài là con trai của quận vương Hà Tây.
Từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, chỉ đợi thời cơ chín muồi là có thể khôi phục chính mạch, lên ngôi hoàng đế - dù sao thì đó là những lời mà mấy người đó nói.
Về sau quận vương Hà Tây Doanh Đức Chiêu bị phát hiện che giấu chuyện này, cả nhà bị chém đầu.
Đó lại là một đoạn huyết lệ khác nữa....