Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1723 - Chương 1723: Thiên Tử Kiếm

Chương 1723: Thiên Tử kiếm

Nói cách khác, đối với một tu sĩ giả, sau khi đạo mạch đằng long tiến nhập vào Ngũ Phủ Hải, thì trong Thông Thiên Hải sẽ trống không, nhưng đối với một tu sĩ tu luyện Thiên Tử kiếm, thì vẫn còn một con đại long được nuôi dưỡng ở trong Thông Thiên Hải.

Mỗi ngày vận chuyển bí pháp, lật đổ Thông Thiên Hải.

Cho đến khi tu hành giả có thể gõ mở Nội Phủ thì có thể tôi luyện ra một hạt giống thần thông để làm kiếm cụ, lấy long khí dẫn đường, đi ngược từ Ngũ Phủ Hải qua Thông Thiên Hải, cứ như vậy thì có thể tạo thành Thiên Tử kiếm!

Kiếm này tạo ngũ hành, luận hình đức, khai mở âm dương, chống đỡ xuân hạ, vận hành thu đông. Kiếm này trực chỉ vô tiền, cử chỉ vô thượng, án chỉ vô hạ, vận chi vô bàng. Kiếm vạch lên không trung làm cho mây trôi vần vũ, vung xuống bên dưới tạo thành ấn ký trên mặt đất. Một khi sử dụng thanh kiếm này có thể hiệu triệu chư hầu, khiến cho thiên hạ phải phục tùng.

Có lẽ vì cảm nhận thấy thần thông Thiên Tử kiếm này, nên Tần Đế mới mở miệng.

Hoặc cũng có thể nói rằng, bởi vì thần thông Thiên Tử kiếm xuất thế, thân phận hậu nhân Hoài Đế của Triệu Nhữ Thành sẽ phơi bày ra trước toàn dân thiên hạ, không có cách nào để che đậy.

Tần Đế mới lên tiếng.

Tâm tư của các vị chí tôn thâm sâu như biển, trong đó có sự cân nhắc hay không, đại khái chỉ có mình ông ta là có thể biết được.

Những người nghe chỉ có thể nằm rạp xuống cung kính nghe theo, cẩn thận tính toán.

"Gian nan khốn khổ, ngọc nhữ vu thành"

Tần thiên tử nói: "Hay cho cái tên Triệu Nhữ Thành"

Âm thanh này nghe không ra vui buồn, chỉ có sự uy nghiêm bất tận.

Một thanh âm của nữ tử liễu khoát vô ngân, vang vọng như từ trong mây lên tiếng: "Tân thiên tử quá khen"

Đó là nữ đế Mục quốc!

Thiên kiêu Nội Phủ Cảnh đại diện cho Mục quốc tranh đấu tại Quan Hà Đài, đã tỏ rõ thái độ "nhập thân vào Mục quốc, vì quốc gia mà tranh đấu".

Vậy thì thân là Mục thiên tử, đương nhiên vị chí tôn này cũng phải ủng hộ và làm chỗ dựa cho thiên kiêu của nước mình.

Lời này nói ra rất bình thường, nhưng trong ngữ khí, thì lại biểu hiện rằng bà ấy nghiêm túc coi Triệu Nhữ Thành là thiên kiêu của Mục quốc.

Không có một chữ nào bảo hộ, nhưng từng lời từng lời đều có ý bảo hộ.

Ổ trên ghế quan chiến, Hách Liên Vân Vân buông lỏng nắm tay đã nắm chặt, lúc này mới phát hiện, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.

Cho dù là lấy thân phận của nàng ta, hay dựa vào mức độ sủng ái, thì cũng không thể chi phối được ý chí của Mục thiên tử, chỉ có thể chờ đợi và tiếp nhận.

Mà Triệu Nhữ Thành, đã đánh cược thắng rồi!

Dưới diễn võ đài, Khương Vọng im lặng quan sát, cảm nhận được uy áp như núi biển giữa đôi câu vài lời của Tần thiên tử, cảm nhận được ngũ đệ của hắn - người thiếu niên từng ngây ngô đơn thuần trong quá khứ, giờ khắc này trên đài Thiên Hạ, biểu hiện ra quyết tâm cùng dũng khí đếpb nức bài.

Tâm tình trong lòng hắn, không có cách nào có thể nói thành lời!

Tần thiên tử không nói nữa.

Mục thiên tử cũng trầm mặc theo.

Một trận sóng to gió lớn, cứ như vậy lắng xuống.

Còn trong tâm trí của những người quan sát trận đấu tại Hoàng Hà Hội này, bắt đầu dậy lên bao nhiêu sóng gió thì không ai biết được.

Mà vòng bán kết trận Nội Phủ của Hoàng Hà Hội, vẫn chưa kết thúc.

Triệu Nhữ Thành miệng nói lấy kiếm yết kiến Tần thiên tử, nhưng tất nhiên không thể nào dựng kiếm với Tân Đế được.

Cho dù là ở Hoàng Hà Hội này, dưới ánh nhìn chăm chú của các quốc gia khác, y cũng phải chú ý phân tấc.

Nếu thật dám bất kính với Tần thiên tử.

Thì không ai có thể bảo hộ được y.

Thiên tử của một bá chủ quốc một khi giận dữ, phá nát cao sơn cũng không thể dừng lại, bẻ gãy trường hà cũng khó có thể xoa địu được.

Vì thế từ đầu tới cuối, y chỉ nhìn chằm chằm vào Hoàng Xá Lợi, nhìn chăm chú vào đối thủ trên võ đài lần này của mình.

Dùng hành động thực tế để nói rõ, y đứng trên đài Quan Hà có ý nghĩa thần thánh này, tham dự vào trận quyết đấu cổ xưa được nhân tộc truyền thừa qua nhiều thế hệ.

Giao đấu với dũng khí, trí tuệ và vinh quang.

Y biểu hiện ra thần thông Thiên Tử kiếm là muốn trả cho đương kim Tân Đế một phần lễ vật.

Lấy đó để "yết kiến Tần thiên tử".

Mà kiếm này, tất nhiên là chỉ về hướng Hoàng Xá Lợi.

Y muốn tranh đoạt được vị trí đứng đầu thiên hạ, tất nhiên phải vượt qua được trận bán kết này.

Nhưng mà một khi thần thông Lôi Âm Tháp đã xuất hiện, thì Hoàng Xá Lợi gần như đã đứng ở vị trí bất bại rồi.

Các loại kiếm chỉ và thuật pháp của y, đều không thể công phá Lôi Âm Tháp trong một thời gian ngắn được.

Mà Hoàng Xá Lợi thì dưới sự bảo hộ của Lôi Âm Tháp, liền bắt đầu dồn dập tấn công.

Thần thông Bồ Đề hoàn toàn không thua kém thần thông Linh Tê của y.

Mà tài năng chiến đấu của Hoàng Xá Lợi cũng tuyệt đối không thua y một chút nào, tình huống như thế này mà cứ tiếp tục, thì y khó mà có cơ hội chiến thắng.

Vì vậy y quả quyết rút ra thần thông Thiên Tử kiếm, lấy thần thông kiếm để tranh đấu.

Kiếm này y vốn là muốn giữ lại để cho trận đấu cuối cùng.

Tại vị trí đỉnh cao của toàn bộ Hoàng Hà Hội, lấy kiếm này yết kiến Tần thiên tử.

Một kiếm đoạt lấy vị trí quán quân, chân chính tuyên cáo với toàn thiên hạ rằng Triệu Nhữ Thành y từ giờ có thể hành động dưới thanh thiên bạch nhật... đây mới chính là sự đáp lễ mà y luôn tưởng tượng tới.

Nhưng Hoàng Hà Hội không hổ là nơi tranh đấu của thiên kiêu tất cả các nước, người tài giỏi nhiều vô số kể. Mới đi đến trận bán kết, gặp Hoàng Xá Lợi, đã khiến y không thể không sử dụng tới Thiên Tử kiếm.

Nếu sử dụng thần thông Thiên Tử kiếm này, y không còn lý do gì để có thể thất bại.

Cứ như vậy, y nắm chặt thần thông Thiên Tử kiếm, bước thẳng về phía trước.

Giờ phút này y từ bỏ Đại Ngũ Hành Hỗn Thiên Bộ.

Tay cầm Thiên Tử kiếm, chân đường hoàng đạp chính đạo, trước chính là trước, sau chính là sau.

Nhưng tốc độ càng ngày càng nhanh, gần như chỉ một bước đã tới trước mặt Hoàng Xá Lợi, mà một kiếm này, cũng ngay lập tức giáng xuống.

Thiên Tử giáng lâm, vạn dân tránh đường!

Thần thông Thiên Tử kiếm dài đến năm thước chém xuống, giống như một tòa núi cao ầm ầm ngã xuống.

Mà Hoàng Xá Lợi chính là người đứng dưới tòa núi cao đang đổ xuống này.

Như một con kiến nhỏ bé đang phải nghênh đón núi cao vạn thước!

Thế nào là "Trực chỉ vô tiền, cử chỉ vô thượng, án chỉ vô hạ, vận chi vô bàng"

Chính là phía trước, phía trên, phía dưới và chu vi xung quanh.

Không có thứ gì có thể ngăn trở!

Không phải là không có ai ngăn trở, không phải vì không có lực lượng nào để ngăn cản.

Mà là bất kể là ai, bất kể là lực lượng nào cũng đều không thể ngăn cản, cũng đều không thể tồn tại, cũng đều là "vô"

Thiên tử nhất kiếm, chư hầu thần phục.

Thần thông Thiên Tử kiếm chém một nhát— Lôi âm đình, lôi quang ngưng.

Thần thông Lôi Âm Tháp treo trên đầu Hoàng Xá Lợi, cứ như vậy tan vỡ!

Bình Luận (0)
Comment