Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1727 - Chương 1727: "Hiểu Chuyện"

Chương 1727: "Hiểu chuyện"

Dư Tỷ chỉ chịu trách nhiệm giữ mạng sống cho thiên kiêu, không giúp hồi phục hoàn toàn vết thương.

May mà một cường quốc thiên hạ như Mục quốc, không hề thiếu linh đơn diệu dược (1), cường giả y tu.

(1) Linh đan diệu dược: thuốc tốt, chữa bách bệnh Vũ Văn Đạc vội vã ôm Triệu Nhữ Thành rời khỏi Diễn Võ Đài, rảo bước như bay, bước tới bên ngoài trụ Lục Hợp.

Trong số ngự y đi cùng với Mục quốc lần này có một vị y thuật cực cao, bởi vì thích yên tĩnh nên một số phương pháp trị liệu không tiện cho người ngoài nhìn thấy, vậy nên vẫn chưa tới xem lễ, chỉ ở lại Mục đường chờ lệnh. Vũ Văn Đạc sẽ tìm đến ông ta.

"Đạc..." Triệu Nhữ Thành khó khăn nói.

"Sao vậy?" Vũ Văn Đạc vừa bước nhanh vừa hỏi. Hắn ta không chế thân hình rất tốt, không gây ra chút xóc nảy nào.

"Õ lại" Triệu Nhữ Thành nói.

"Chúng ta tới Mục đường trị thương cho ngươi!" Giọng nói Vũ Văn Đạc rất sốt ruột.

Triệu Nhữ Thành hòa hoãn, kiên trì nói: "Ta muốn xem trận chiến"

"Không được, ngươi nghe ta đi!"

Vũ Văn Đạc quăng một câu, không ngó ngàng gì mà bước ra ngoài. Đúng là thừa dịp Triệu Nhữ Thành trọng thương, muốn lộng hành một hồi.

Đột nhiên, cơ thể y khựng lại, nhưng là bị kéo.

Vũ Văn Đạc nhìn lại, Hách Liên Vân Vân đang nhìn hắn ta.

"Thần phải đưa Nhữ Thành đi chữa trị, Vân điện hạ!" Hắn ta lo lắng nói.

"Chúng ta phải tôn trọng tâm trạng của người bị thương" Công chúa điện hạ của Đại Mục nói.

"Tôn trọng cái gì, chờ hắn lành lại rồi tôn trọng" Vũ Văn Đạc lại quay đầu rời đi.

Hách Liên Vân Vân lại giữ hắn ta lại.

"Nói ngươi hiểu chuyện, hình như ngươi không hiểu chuyện lắm.

Nói ngươi không hiểu chuyện, ngươi lại rất cố gắng hiểu chuyện"

Hách Liên Vân Vân trừng mắt nhìn y: "Rốt cuộc ngươi có hiểu chuyện không?"

Vũ Văn Đạc nghe đến ngốc: "Ý... ý gì vậy?"

Hách Liên Vân Vân không muốn nói thêm lời vô ích liền đưa tay khoát một cái kéo Triệu Nhữ Thành vào vòng tay mình, nóng nảy hất cằm: "Tới Mục đường lấy chút thuốc trị thương tới đây đi, chỗ này giao cho ta."

Vũ Văn Đạc nhìn hai bàn tay trống không, muốn tranh luận một vài câu, nhưng dù sao hắn ta cũng không phải kẻ ngốc. Chỉ rầu rĩ "ừm" một tiếng rồi vội vội vàng vàng chạy về Mục đường tìm vị ngự y cung đình kia lấy thuốc.

Trên Diễn Võ Đài đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, thiên kiêu Tề quốc Khương Vọng thân mặc thanh sam, cầm kiếm đứng một mình.

Hoàng Xá Lợi đã trở lại vị trí chuẩn bị chiến đấu của Kinh quốc, đang đĩnh đạc vỗ vỗ vai Tôn Trung Vị Sơn, nói gì đó.

Mà thiên kiêu Tân quốc Tần Chí Trăn mặc võ phục màu đen đang chuẩn bị rời khỏi vị trí chuẩn bị chiến đấu, từng bước một bước lên.

Khi đó, mọi mờ ảo đều đã tan biến.

Chỉ có sắc đen kiên nghị trầm tĩnh bước về phía trước và sắc xanh kiên định đứng sừng sững kia là chân thực.

Trận bán kết thứ hai của cấp độ Nội Phủ Hoàng Hà Hội sắp bắt đầu...

Hách Liên Vân Vân ôm Triệu Nhữ Thành, đặt y vào ghế khán giả của Mục quốc, cố ý ngồi cách Ngọc Chân nữ ni một chút.

Sau đó lấy ra một bình ngọc, mở nắp ra, rắc bột thuốc màu xanh lên vết thương của Triệu Nhữ Thành.

Ngay lập tức Triệu Nhữ Thành cảm thấy vết thương trên cổ bắt đầu ngứa ngáy, đó là bằng chứng cho thấy phần máu thịt bị thương đang hồi phục.

Ngay sau đó, Hách Liên Vân Vân lấy ra một cái bình nhỏ màu vàng kim, nhỏ ra vài giọt nước thuốc màu vàng, đắp lên vết thương.

Cảm giác đau đớn cũng biến mất, vết thương có cảm giác rất ấm áp.

Nhìn đôi mắt xanh biếc đẹp đế kia đến gần, Triệu Nhữ Thành có chút ngẩn ngơ.

Không phải người bảo Vũ Văn Đạc đi lấy thuốc trị thương sao?

Người đang làm gì vậy?

Hách Liên Vân Vân cười khanh khách, dịu dàng nói: "Thế nào rồi? Có phải tốt hơn không? Ngồi ở chỗ này có thấy rõ không? Có muốn ngồi gần hơn không?"

Trong lòng Triệu Nhữ Thành thở dài một hơi.

"Tốt hơn nhiều rồi." Y nói: "Chúng ta xem trận đấu thôi"

Lúc này, y nói chuyện đã không còn phải cố sức nữa, loại thuốc mà Hách Liên Vân Vân sử dụng như thần dược vậy.

Đáng tiếc là không chỉ mỗi cổ y bị thương, thậm chí đến hồn vía cũng phải cần thời gian chữa trị. Nhưng chỉ xét về vết thương thể xác thì đã khá hơn nhiều rồi.

Coi như không quá thê thảm.

"Được rồi!"

Hách Liên Vân Vân ngồi bên cạnh y, ánh mắt nhìn về Diễn Võ Đài, giọng điệu thản nhiên hỏi: "Khương Vọng của Tề quốc kia có quan hệ gì với huynh thế?"

Triệu Nhữ Thành nhìn bóng dáng áo xanh đang đứng sừng sững trên Diễn Võ Đài, chậm rãi nói: "Đó là sư huynh kết nghĩa của thần. Thần vẫn luôn nghĩ rằng huynh ấy không còn nữa. Nói đến thì, chính vì nghe được tin tức của huynh ấy, thần mới tới Quan Hà Đài"

Hách Liên Vân Vân nhìn lên Diễn Võ Đài, gật gật đầu như có điều suy nghĩ.

Trận bán kết thứ hai của Hoàng Hà Hội cuối cùng sắp bắt đầu.

Trận đấu này được rất nhiều người mong chờ.

Vì tu sĩ Thiên Phủ Tần Chí Trăn, đối chiến với Khương Vọng đã đại thắng Hạng Bắc.

Trước đó, nhiều người nôn nóng tới mức thậm chí hy vọng rằng trận bát kết đầu tiên có thể lược bớt, thông báo kết quả là được rồi.

Bởi vì họ thực sự mong đợi hào quang của một tu sĩ Thiên Phủ khác trong năm nay. Mà Khương Vọng - người dường như không hề tốn quá nhiều sức lực đã đánh bại thiên kiêu Hạng Bắc, giới hạn của hắn ở đâu?

Lúc đầu, không ai có thể ngờ rằng trận chiến giữa hai nước Mục - Kinh lại diễn ra đặc sắc đến vậy.

Triệu Nhữ Thành rút Thiên Tử kiếm ra, khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Hoàng Xá Lợi dùng thần thông tuyệt đỉnh chuyển bại thành thắng khiến người ta không nói nên lời.

Không hề khoa trương khi nói rằng trận đấu ở hiệp đầu gần như đã nâng chất lượng của trận chiến cấp độ Nội Phủ của Hoàng Hà Hội năm nay tới hàng đầu lịch sử.

Bây giờ hãy xem cuộc chiến giữa thiên kiêu hai nước Tần - Tề có thể khiến trận Nội Phủ Hoàng Hà Hội lần này lưu danh sử sách hay không!

Nếu thiên kiêu hai nước Tần - Tề có thể cống hiến một trận đấu không kém gì trận bán kết đầu tiên, vậy thì mức độ đặc sắc của trận Nội Phủ trong Hoàng Hà Hội năm nay gần như có thể chen chân vào top mười trong lịch sửt Giờ đây, Khương Vọng đang đứng trên đài nghênh đón đỡi thủ của hắn ở trận bán kết.

Tần Chí Trăn bước đi chậm rãi, mặc cho người quan chiến nóng ruột đến đâu, mặc cho bọn họ mong đợi hay thúc giục, hắn ta vẫn đi về phía trước với tốc độ vốn có, ngăn từng đợt ánh mắt cuộn lên như thủy triều, cuối cùng đứng sừng sững như đá ngầm trên Diễn Võ Đài.

Tần Chí Trăn mặc đồ đen, giống như một tảng đá ngầm trầm lặng.

Khương Vọng mặc áo xanh, tay cầm trường kiếm, trông giống như một cây tùng cao thẳng.

Mỗi người đều có phong thái riêng, đứng song song với nhau dưới tinh quang của Dư Tỷ chân quân.

Bình Luận (0)
Comment