Cam Trường An không thể tưởng tượng nổi lẩm bẩm nói: "Thật là quá kỳ diệu! Kiếm thuật cảnh của hắn dường như còn hơn Tần Chí Trăn cả một tầng"
Tất nhiên điều này là không thể, kiếm thuật hiện tại của Khương Vọng còn lâu mới có thể đạt tới trình độ Đấu Chiến Thất Thức của Đấu Chiếu.
Kiếm thức Nhân Đạo vẫn còn cách tuyệt đỉnh một đoạn khá xa, nên tuyệt đối không thể nào so sánh được với Trảm Tam Thế Tu La Đao.
Nhưng Lạc Lối vừa hay có thể phản chế lại đao ý của Trảm Tam Thế Tu La, hiểu thấu được lựa chọn của chính mình, cũng hiểu thấu được lựa chọn của đối thủ. Nhờ sự "liệu địch tiên cơ"
Khương Vọng mới có thể chém ra nhát kiếm trực tiếp vào điểm yếu của đối thủ.
Hoàng Bất Đông nhắm hờ hai mắt không nói lời nào.
"Điểm mạnh ở đây là sự dự đoán, mà không phải là kiếm thuật"
Chương Cốc tổng kết lại nói.
Chân Nhân đương thời có thể nhìn thấy ánh sáng thần thông, nhưng không thể thông qua ánh sáng đó để nhìn rõ bản chất của thần thông. Hơn thế nữa Khương Vọng là thiên kiêu đại biểu cho Tề quốc xuất chiến tại Quan Hà Đài, trên người chắc chắn đã được che giấu qua.
Vả lại, hắn cũng hoàn toàn không sử dụng Lạc Lối, mà chỉ là bị động phản kích.
Cường đại như Chương Cốc, cũng chỉ có thể phán đoán rằng kiếm này của Khương Vọng thắng được là nhờ dự đoán, nhưng cũng không có cách nào có thể nhìn ra gốc rễ tại sao Khương Vọng có thể thắng được nhờ vào dự đoán. Trong trận chiến đấu, nếu như có thể hiểu rõ lựa chọn của đối thủ, thì chính là một sự cường đại.
Vào giờ phút này, ba đao của Tần Chí Trăn đã không thành công, hắn ta chỉ có thể trốn vào hư không, chạy thoát khỏi tử cục.
Trên võ đài giờ chỉ còn lại mình Khương Vọng cầm kiếm đứng đó.
Sau khi nhìn một vòng quanh võ đài, Trọng Huyền Thắng đột ngột hỏi: "Tần Chí Trăn có phải là rời khỏi diễn võ đài rồi không?
Đây có tính là nhận thua không?
Hứa Tượng Càn "tỉnh ngộ" kinh ngạc nói: "Chắc là phải tính chứ.
Nếu không hắn ta nhân cơ hội này chạy về Tần quốc, thì chẳng lẽ phải đợi hắn ta quay lại rồi lại đánh tiếp hay sao?"
Thanh âm của cuộc đối thoại này không tính là quá lớn, nhưng điều nên nghe thì cũng được nghe thấy cả rồi.
Người dân Tân quốc hoàn toàn không phản ứng gì.
Thắng thua như thế nào, cũng không đến lượt người Tế quốc phán định.
Nhưng lời nói của Trọng Huyền Thắng, cũng đã chỉ ra vấn đề giới hạn thời gian.
Chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, không có ngàn ngày để phòng kẻ trộm, rõ ràng Tần Chí Trăn - người đang bước đi trong hư không - đang là người chiếm thế chủ động.
Trọng Huyền Thắng đặc biệt chỉ ra rằng, Tần Chí Trăn không thể mãi trốn trong hư không được. Dựa theo nguyên tắc công bằng, thì chiến đấu kiểu phòng thủ như thế cũng có khả năng bị phán định thua cuộc.
Dư Tỷ chân quân chủ trì đại hội, nhất thiết phải nhìn rõ điểm này.
Nói cho cùng thì cũng là do sức ép mà Tần Chí Trăn tạo ra cho mọi người quá lớn. Cho dù Khương Vọng đang chiếm ưu thế nhất thời, thì với tư cách là bằng hữu của Khương Vọng, bọn họ cũng không khỏi có chút lo lắng.
Đây không tính là bàn ngoại chiêu (1), chỉ là làm những việc mà người bên ngoài trận đấu có thể làm mà thôi. Cho dù ảnh hưởng cực kỳ nhỏ bé.
(1) Bàn ngoại chiêu: là một thuật ngữ xuất phát từ cờ tướng, có nghĩa là sử dụng các chiêu trò bên ngoài bàn cờ để quấy nhiễu suy nghĩ của đối thủ, nói một cách đơn giản là ăn gian.
Mà đối với Khương Vọng đang đứng trên diễn võ đài mà nói, tất nhiên hắn sẽ không gửi gắm hy vọng thắng thua vào người khác.
Trên thực tế, ngay khi Tần Chí Trăn biến mất vào trong hư không, Khương Vọng đã đạp chân vào vị trí mà Tần Chí Trăn vừa biến mất đó... những diễm lãng (2) bắt đầu cuồn cuộn mở ra.
(2) Diễm lãng: sóng lửa Hỏa Giới đã mở ra trên võ đài.
Cũng tại thời điểm đó...
Diễm hải dao động, diễm hoa nổ tung từng cánh.
Sức nóng cuồn cuộn, chích quang phần yên.
Diễm tước ríu ra ríu rít, bay xung quanh võ đài, lưu tỉnh ầm ầm rơi xuống, xuyên thủng cả bầu trời.
Trong thế giới sống động và rực lửa đó, Khương Vọng mặc áo lam, tay cầm thanh kiếm Đắc Ý, chói lọi như một vị thần.
Hắn căn bản không có ý định tìm kiếm Tần Chí Trăn, với sự hiểu biết ít ồi của hắn về hư không, căn bản không thể đủ sức để đối chọi với Tần Chí Trăn - người mang trong mình thần thông Luyện Hư.
Nếu là ở bên ngoài diễn võ đài, chỉ cần dựa vào khả năng có thể hành tẩu trong hư không, Tân Chí Trăn chắc chắn sẽ bất khả chiến bại, tiến lui như ý.
Nhưng nếu đã đứng trên võ đài này, thì Khương Vọng không cần phải truy đuổi.
Bày ra Hỏa Giới, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công chính, là lựa chọn tốt nhất.
Không cần biết Tần Chí Trăn ở trong hư không đến lúc nào, nhưng một khi hắn ta hiện thân, thì người chắc chắn sẽ bị vây lại trong Hỏa Giới này.
Tần Chí Trăn nắm giữ được thời cơ, thì hắn chiếm cứ lợi thế về mặt địa lý.
Cho dù Tần Chí Trăn luôn ẩn núp trong hư vô, cho dù Dư Tỷ không hề lên tiếng thúc giục. Hai bên chắc chắn sẽ phải bước vào giai đoạn so tài tiêu hao thể lực, Khương Vọng căn bản không hề lo lắng gì cả.
Hỏa Giới lấy sức mạnh vì sao làm bầu trời, và lấy sức mạnh Đồ Đằng làm mặt đất, tất cả mọi thứ liên quan đến sự lý giải và diễn hóa của hỏa hành, chính là sức sống của thế giới này, Tam Muội Chân Hỏa, chính là nguồn gốc bắt đầu của thế giới này.
Sau khi Hỏa Giới được tạo thành thì tự nó sẽ sinh sôi nảy nỗ không ngừng.
Nếu không bị một lực lượng cường đại nào đó làm hao tổn, thì tự bản thân Hỏa Giới cũng có thể tồn tại rất lâu.
Mà Tần Chí Trăn đang ẩn núp trong hư không kia, thì từng giờ từng phút đều đang tiêu hao đi lực lượng thần thông của mình.
Có tính toán thế nào thì Khương Vọng cũng chiếm ưu thế.
Sự tính toán cho trận đấu chỉ diễn ra trong lòng, nhưng có thể khiến cho quá trình diễn ra trận đấu thiên biến vạn hóa.
Tần Chí Trăn - người mặc y phục đen và mang thanh đao đen - một khắc sau đó đã ra khỏi hư không, đứng trên diễn võ đài, nhưng hắn ta lại đứng cách Khương Vọng một khoảng cảnh cực kỳ xa, gần như đã đứng sát vào vùng biên giới của võ đài.
Sau đó nghiêng người chém một đao!
Cách ứng phó của hắn ta cũng cực kỳ đơn giản, trước tiên phá vỡ Hỏa Giới, sau đó mới hạ gục đối thủ. Hắn ta tuyệt đối sẽ không để bản thân giống như Hạng Bắc, bị ép vào trong một hoàn cảnh chiến đấu cực kỳ bất lợi.
Đây chắc chắn là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Tuy cường đại như Tần Chí Trăn, có thể tự do đi lại trong hư không, nhưng lại không lợi dụng sự ưu thế của việc giao thoa giữa hư không và hiện thế mà phát động tấn công Khương Vọng trước.
Không thể nghi ngờ điều này đã nói rõ, một kiếm Khương Vọng dùng để chém nát Trảm Tam Thế Tu La Đao, đã khiến hắn ta sinh ra lòng kiêng kỵ.