Lúc đó, Tần Chí Trăn như đá ngầm trong biển dữ.
Bây giờ, Tân Chí Trăn lại bất lực nằm trên mặt đất.
Chân thân Diêm La thiên tử đã bị phá, miện phục uy nghiêm trên người tất nhiên cũng đã bị rút đi.
Đến lúc này, chỉ còn một bộ võ phục màu đen là vẫn còn đang làm bạn với hắn ta.
Có lẽ còn phải tính cả chuôi đao gãy trong tay nữa.
Tay cầm đao của hắn ta vẫn nắm chặt, giống như không chịu bỏ cuộc.
Nhưng đạo thanh quang kia của Dư Tỷ chân quân, không ngừng truyền đến cảm giác ấm áp, không ngừng truyền đến sinh cơ khiến hắn ta cảm nhận được, nếu không nhờ có đạo thanh quang này, hắn ta đã sớm chết rồi.
Cho nên hắn ta thật sự thua rồi.
Ta làm sao có thể thua được?
Hắn ta nghĩ.
Hai vị thiên kiêu chói mắt nhất Ngoại Lâu trường, một người là Đấu Chiêu, một người là Trọng Huyền Tuân.
Hắn ta tự nhận mình không hề thua kém kẻ nào.
Hắn ta đối với việc nắm giữ sát pháp không bằng Đấu Chiêu, đối với việc khai phá thần thông không bằng Trọng Huyền Tuân.
Nhưng hắn ta giống như sự kết hợp của hải người đó, sát pháp và thần thông cũng đã tuyệt đỉnh!
Cùng cảnh giới, bất luận chống lại kẻ nào, hắn ta đều sẽ không thua.
Bây giờ thật ra cũng không phải là trạng thái mạnh nhất của hắn ta.
Nếu như là lúc mạnh nhất, Thiết Bích thần thông của hắn ta có thể dung nhập vào Diêm La Điện, thay thế vách tường cụ hiện của Diêm La Điện, cường hóa sức mạnh của Diêm La Điện. Diêm La Điện có thể thoát khỏi hư không, trở về hiện thế, trở thành một pháp khí dùng trong chiến đấu.
Chân thân Diêm La thiên tử của hắn ta, cũng không phải hình thái cao nhất, không thể thu nạp sức mạnh bên ngoài, còn tổn thất Hắc Vô Thường, Sinh Tử Phán Quan cũng bị mất một cánh tay...
Hắn ta nên dùng Vô Y thần thông hóa ra Hồn Y, khoác lên thân Diêm La thiên tử.
Dùng trạng thái đỉnh cao của chân thân Diêm La thiên tử, thân mặc Hồn Y, một tay cầm Diêm La Điện, một tay cầm Hoành Thụ đao, mới là trạng thái mạnh nhất của hắn ta.
Nhưng trận chiến này đánh đến lúc cuối cùng, Thiết Bích đã vỡ, Hồn Y đã tiêu tan.
Chân thân Diêm La thiên tử chẳng qua là miễn cưỡng hiển hóa.
Thần thông Vạn Hóa mặc dù có thể bổ sung tất cả sức mạnh, bản thân nó vẫn có cực hạn, chỉ bù đắp sức mạnh của thần thông Luyện Hư thôi thì cũng đã bị tiêu hao hầu như không còn rồi...
Thật ra hắn ta có rất nhiều lý do.
Nhưng Tần Chí Trăn hắn ta, làm sao có thể chấp nhận những lý do này chứ?
Sở dĩ không thể thể hiện trạng thái mạnh nhất, không phải là vì trước đó chiến đấu thất bại sao?
Nhưng... những thứ mất đi kia, không phải là hắn ta chủ động nhường, mà bởi trong lúc một đao một kiếm chém giết, từng bước bị buộc mất đi.
Hắn ta đúng là thất bại rồi!
Nếu như không chịu đối mặt với thất bại, liền vĩnh viễn không có khả năng thắng trở lại.
Hắn ta lúc này nằm trên mặt đất, hơi thở suy bại, so với một Khương Vọng được bao quanh bởi đủ loại sắc màu, khác nhau như tiên nhân với phàm nhân.
Hắn ta cứ thất bại như vậy mà nhìn đối thủ.
Lần này hắn ta không hề cười.
Từ từ nói: "Sau khi y đánh bại Vệ Du ở thành Hàm Dương, lại muốn đến Vũ Quan thử kiếm, ta cản y lại ở Vị Thủy, ước hẹn cùng cảnh với y. Y liền ngay lập tức đột phá Nội Phủ, chiến đấu với ta. Ta hỏi y vì sao phải khổ như vậy..."
Người ta khó có thể phân biệt rõ hắn ta nói chuyện "chậm" là bởi vì nói chuyện gian nan, hay là vì nghiêm túc.
Mọi người vĩnh viễn không cách nào thấy Tân Chí Trăn biểu lộ sự thống khổ.
Giống như tảng đá ngầm nằm nghiêng dòng nước xiết, vĩnh viễn im miệng không nói lời nào.
Hắn ta cứ vậy mà nói tiếp: "Y nói có người từng bước đi về phía trước từ trong vực sâu tuyệt vọng, loại ánh sáng này chiếu rọi y, cho nên y không muốn lùi bước nữa."
Tần Chí Trăn hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn trước khi chiến đấu, thuật lại trận chiến bên bở Vị Thủy ấy: "Ta cho y thời gian, nhìn thấy được kiếm trận của y... Đó quả thực là một kiếm chiếu sáng thiên địa.
Cái tên hận không thể đổi tên thành "Hướng Hạ" kia, lại nói rằng, không muối lùi bước nữa.
Cái tên vĩnh viễn lộ vẻ uể oải trước mặt hắn, bất luận hắn đạt được vinh quang gì, đều vĩnh viện lộ vẻ không thèm để ý kia, hóa ra trước mặt người khác, sẽ nói: "Ánh sáng của người kia chiếu rọi ta".
"Sau đó thì sao?" Khương Vọng hỏi.
"Y kiếm tuyệt Vị Thủy, mà ta đánh y chìm xuống đáy Vị Thủy."
Tần Chí Trăn trả lời. Đối với trận chiến ấy, không hề che dấu, cũng không hề chải chuốt.
"Ta nghĩ y sẽ không chết" Khương Vọng nói.
Tần Chí Trăn nhìn qua cũng không tính chọc giận Khương Vọng, hơn nữa là trong trạng thái bất lợi như hiện tại.
Cho nên nói: "Đúng vậy. Ta không có giết y."
Khương Vọng nhìn hắn ta: "Ta nhìn thấy chiến ý trong mắt ngươi, đối với trận chiến này hôm nay có lẽ ngươi cũng không cam lòng.
Nếu vào Ngoại Lâu ngươi đến khiêu chiến ta, ta cũng sẽ tha chết cho ngươi một lần"
Ngươi tha cho bằng hữu của ta một lần, ta cũng sẽ tha cho ngươi một lần.
Hắn nói rất bình tĩnh, giống như chỉ đang nói một câu trần thuật.
Giọng điệu này giống như đúc với câu nói ngày lựa chọn cuộc thi, lúc đó hắn nói với Tần Chí Trăn: "Chờ lúc ta đánh bại ngươi, ta lại hỏi ngươi."
Chẳng qua là, bây giờ hắn đã chiến thắng lừng lẫy, không ai có thể hoài nghi sự mạnh mẽ của hắn.
Mà đối với Tần Chí Trăn mà nói.
Trên thực tế, từ lúc mới bắt đầu, hắn ta đã không hề hoài nghi sức mạnh này.
Từ khi bắt đầu trận đấu tuyển chọn đến lúc bắt đầu giao tranh, tranh thế, tranh ý, tranh lực, hắn ta từ trước đến nay đều chưa từng khinh thường Khương Vọng.
Bởi vì sau khi nhìn thấy một kiếm chiếu sáng đất trời kia của Hướng Tiền, hắn ta từng nói: "Mới vào Nội Phủ mà đã có sát lực như vậy, nếu như cho ngươi thêm một khoảng thời gian, Nội Phủ cảnh, ngươi có tư cách tranh vị trí thứ hai"
Mà lúc đó Hướng Tiền nói rằng: "Ngươi hiện tại liền có tư cách tranh vị trí thứ hai."
Hắn ta hỏi: "Vị trí đầu tiên là ai?"
Hướng Tiền nói: "Chính là người luôn chiếu rọi khiến ta tiến về phía trước. Đệ nhất Đông vực, Khương Thanh Dương"
Bởi vì một kiếm kia, cho nên hắn ta cũng không hề tức giận, mà cảm thấy câu kia rất chân thành, chân chính coi Khương Vọng chưa từng gặp mặt kia thành đối thủ. Sau đó bắt đầu từ vòng tuyển chọn đến tận cuộc chiến mới vừa nãy.
Giờ phút này, đối mặt với câu nói kia của Khương Vọng, hắn ta vốn dĩ nên phẫn nộ.
Nhưng không biết vì sao, hắn ta lại không hề cảm thấy phẫn nộ.
Chuyện này đối với cường giả chân chính mà nói, chính là chuyện đáng sợ nhất! Đại biểu ngay cả nội tâm của hắn ta cũng thừa nhận rằng, lúc Ngoại Lâu cảnh, Khương Vọng có tư cách thắng hắn ta một lần!
Sao có thể như thế?
Tần Chí Trăn nỗ lực tìm kiếm cảm giác không cam lòng trong lòng mình.
Giãy dụa nói: "Nếu như từ lúc bắt đầu ta liền dốc toàn lực..."
Hắn ta trầm mặc.
Bởi vì lúc này, hắn ta mới bỗng nhiên ý thức được.
Ổ bên bờ Vị Thủy, truyền nhân cổ phi kiếm bị hắn ta đánh bại kia, vào lúc đó còn ra một kiếm với hắn ta!
Kiếm này tến Tuyệt Khôi!