Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1763 - Chương 1763: Khi Quần Tỉnh Lóng Lánh (1)

Chương 1763: Khi quần tỉnh lóng lánh (1)

Đối với Hoàng Xá Lợi mà nói, sử dụng hai lần quay ngược thời gian, thế mà kết quả lại chưa từng thay đổi. Nàng xác nhận ít nhất trong trạng thái hiện tại, không thể thay đổi thế cục được.

Vậy thì nên bình tĩnh mà đối mặt thôi...

Đã cố gắng hết sức rồi, còn muốn như thế nào nữa?

Có điều nàng vẫn muốn đùa ác một câu, để báo mối thù cái câu "không cần" trước khi chiến đấu của Khương Vọng.

Thế nhưng không hiểu ra sao, khi thấy vẻ mặt mơ màng khó hiểu của Khương Vọng, làm cho sự tiếc nuối trong lòng nàng giảm đi khá nhiều.

Hoàng Xá Lợi cười lớn, bước tới trước, lách qua Trường Tương Tư, cầm tay Khương Vọng, lắc mạnh hai lần: "Ngươi đạt được quán quân, ta thật lòng chịu phục. Ta là Hoàng Xá Lợi, người Kinh quốc, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, chúng ta kết bạn được chứ?"

Lúc này, quán quân đã được quyết định, mà đối phương lại thân thiết tới mức này, mà Khương Vọng cũng không phải là kẻ vô lễ, thế nhưng hắn vẫn còn đang hòa vào trong khí thế vô địch, kiếm ý ngập tràn không nơi xả ra, lại còn có hơi lơ mơ... Chỉ có thể liên tục nói với vẻ lúng túng: "Được thôi được thôi."

Hoàng Xá Lợi cũng không chấm mút hắn nữa, chỉ xoa tay hắn một lần rồi buông ra, quay người rời đi với về thoải mái, đi xuống Thiên Hạ Đài. Chỉ để lại Khương Vọng trên đài chứng kiến khoảnh khắc vinh quang này...

Tiếp đón vinh quang chỉ thuộc về quán quân.

Trên ghế khán giả của Tề quốc, Trọng Huyền Thắng bỗng bật dậy, đạp lên ghế khán giả phía trước, kích hoạt lên thần thông Pháp Thiên Tượng Địa, mặt đồ tới mang tai, cao giọng quát lớn:

"Người này tến là gì?"

Sua đó, trong không gian do Lục Hợp Trụ tạo thành vang lên tiếng reo hò như núi kêu biển gầm!

"Khương Vọng!"

"Khương Vọng!"

"Khương Vọng!"

Tâm trạng của Hứa Tượng Càn rất phức tạp.

Khương Vọng lặp lại chém ra Nhân Tự Kiếm với trạng thái tuyệt đỉnh ba lần, không chút lệch lạc, khí thế đỉnh cao không suy yếu, cuối cùng chiến thắng trận quyết chiến này mà không có bất cứ ai không phục.

Bắt được quán quân có lẽ là có trọng lượng nhất trong lịch sử Hoàng Hà Hội... Nếu không thì ít nhất cũng là top 3.

Mà hắn ta là một thiên kiêu trong song kiêu của Cản Mã Sơn, đương nhiên cũng tự hào, cũng sẽ reo hò vì đó.

Hắn ta cũng đã đề khí chuẩn bị...

Thế nhưng cái tên mập kia chỉ lắc người, đã nhảy tới đằng trước.

Hắn ta còn chưa kịp lên tiếng, lỗ tai suýt nữa thì bị tiếng nổ vừa xuất hiện làm điếc!

Thật đúng là không cần thể diện mà, loại chuyện này cũng làm ra được, thế mà lại dùng Pháp Thiên Tượng Địa để reo hò!

Mà hò hét lại đơn giản không chút tài hoa nào như thế!

Tầm thường nông cạn mà không tự biết!

Làm sao có thể xứng với uy danh Song kiêu của Cần Mã Sơn được?

Trên thực tế, kẻ tài hoa hơn người như hắn ta, đã sớm nghĩ ra khẩu hiệu nếu như Khương Vọng đoạt quán quân rồi.

Cho nên hắn ta há to miệng, còn định hô thêm vài câu...

Thế nhưng lại bị dìm ngập trong tiếng hoan hô ầm ầm xung quanh.

Trên toàn bộ Thiên Hạ Đài, đều có tiếng hoan hô dành cho Khương Vọng!

Cảm ơn hắn đã dâng hiến một trận chiến đấu đặc sắc như vậy!

Cảm ơn hắn kế thừa ý chí tiên hiển của Nhân tộc, tỏa sáng trên Quan Hà Đài, dùng thực lực khủng bố của bản thân, thể hiện ra phong thái của thiên kiêu Nhân tộc chân chính là như thế nào trước Trường Hà Long Quân.

Từ trận chiến vượt trên giới hạn của Nội Phủ cảnh, va chạm giữa Thần hồn với Hạng Bắc, đến chiến với Tần Chí Trăn, trận chiến kinh thế giữa Kiếm Tiên Nhân và Diêm La Thiên Tử, lại tới khi đoạt giải quán quân, dùng một kiếm đánh bại Hoàng Xá Lợi ba lần trong dòng thời gian chảy ngược.

Mỗi một trận đều rất xuất sắc, mỗi một trận đều thể hiện ra kỹ xảo chiến đấu đỉnh cao nhất là như thế nào.

Tài năng của hắn, ý chí của hắn, thiên phú của hắn, thực lực của hắn, đều là tuyệt đỉnh, thật xứng với danh hiệu Thiên hạ đệ nhất!

Tiếng hoan hô vang lên liên tục, thật lâu không ngừng.

Ngay vào lúc này, Tào Giai đứng bật dậy, hai tay cầm ra một chiếc gây có lá cờ quấn quanh, giơ cao lên, bước từng bước về phía Thiên Hạ Đài.

"Khương Vọng!" Ông ta lớn tiếng nói: "Giương cao cờ Đại Tẻ chúng ta!"

Tiếng reo hò tới từ bốn phương tám hướng, như sóng triều dâng, lại lui đi như nước thủy triều.

Khương Vọng đứng thẳng trên Thiên Hạ Đài, tiếp nhận ánh mắt của tất cả mọi người.

Sức nặng của hàng ngàn vạn ánh mắt, đều đặt lên người hắn.

Hâm mộ, ghen tỵ, tôn sùng, hướng tới,...

Từ đây hắn phải quen thuộc điều này, bởi vì hắn đã là Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ chân chính!

Là một vị tu sĩ Nội Phủ Cảnh mạnh nhất trong vô số thiên kiêu của mấy trăm quốc gia hiện nay.

Là ngôi sao lộng lẫy nhất trong màn đêm mênh mông!

Khi quần tinh lóng lánh, hắn chói sáng nhất!

Hắn yên lặng quan sát Tào Giai đi tới, nhìn thấy chiếc cờ màu tím đang dần dần tới gần.

Thống soái Xuân Tử Quân của Đại Tề, Tào Giai chân nhân, tự mình nâng cờ bước tới.

Hẳn là hắn phải biết, sức nặng của cây cờ này!

Từ khi Tề quốc đặt vững bá nghiệp tới nay, có vô số thiên kiêu tham chiến trên Thiên Hạ Đài, có rất nhiều hào kiệt đều chết không nhắm mắt nhưng đây là chức quán quân đầu tiên!

Cũng không phải Tề quốc không mạnh, cũng không phải thiên kiêu của Tề quốc không mạnh, càng không phải thiên kiêu của Tề quốc sợ hãi tiếc mạng.

Chỉ là khi thiên kiêu tụ tập, ai cũng có lý do để tranh quán quân, ai cũng là thiên kiêu tuyệt đỉnh hàng trăm triệu dặm mới chọn được một. Sinh tử thắng bại, có khi được quyết định chỉ trong nháy mắt. Không phải chỉ cố gắng là có thể thắng, không phải cứ liều mạng là có thể đi tới cuối cùng.

Tranh quán quân, đôi khi cũng cần một chút may mắn.

Trên Hoàng Hà Hội, Tề quốc vẫn luôn không may, mạnh như Trọng Huyền Tuân, có thể xưng là Thiên Phủ vô địch, thế nhưng lần này gặp phải Đấu Chiêu, vẫn bỏ lỡ chức quán quân.

Khương Vọng cũng gặp phải Hạng Bắc, Tần Chí Trăn, Hoàng Xá Lợi, có thể nói là rút thăm bảng tử thần.

Thực ra thì rất nhiều người nước Tề đều không hi vọng vào Khương Vọng.

Nhưng cuối cùng, hắn lại càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh, lực áp thiên kiêu tuyệt thế, đoạt chức quán quân, làm cho vô số người đều chấn động.

Tào Giai tới gần, chiếc cờ màu tím kia cũng tới gần.

Khương Vọng duỗi hai tay ra, nghiêm túc nói: "Khương Vọng tiếp cờ!"

Khi hắn tiếp nhận chiếc cờ này, cảm giác như nó nặng tới ngàn cân vậy!

Sau khi Tào Giai đưa cờ ra, lập tức quay người lại.

Cho dù là đại nhân vật quyền cao chức trọng như ông, cũng sẽ không cướp đi ánh sáng của quán quân Hoàng Hà Hội vào lúc này.

Sau khi đi xuống diễn võ đài, Tào Giai mới thi lễ với Dư Tỷ, nói:

"Làm phiền Dư chân quân!"

Dư Tỷ cũng nghiêm túc, gật đầu, coi như đáp lại.

Sau đó đưa tay hư dẫn tới trên diễn võ đài...

Ngay trước mặt Khương Vọng, từng luồng thanh quang ngưng tụ lại thành bậc thang, bậc thang thanh quang đó tiếp tục nối thẳng tới bầu trời vô hạn, giống như muốn nối thẳng điểm cuối của khung trời vậy.

Thang trời, xuất hiện trước người.

Bình Luận (0)
Comment