"Làm gì đấy, làm gì đấy! ?"
Mạc Lương vội vàng chen lên, dùng cái mông phá tan Tạ Thụy Hiên, ngăn cách ánh mắt của Đại Vương, đẩy tay Tiểu Vương ra, bảo vệ Khương An An ở sau lưng, giống hệt vệ sĩ cô dũng bảo vệ chủ trong vạn quân.
"Đừng để sự dung tục của các ngươi ô nhiễm An An thuần khiết không tì vết của chúng ta! An An còn nhỏ như thế, từng người các ngươi nịnh nọt, giống kiểu gì hả? Sau này để đại ca ta biết, có thể có quả ngon cho các ngươi ăn sao?"
Hắn ta xoay người, lấy ra một bao giấy dầu từ trong lòng, hai tay nâng đến trước mặt Khương An An, nở nụ cười nịnh nọt: "An tỷ, ăn chân hạc không? Ta vừa nướng, thơm lắm!"
Gió lớn đâm vào mặt.
Dưới tốc độ cao như vậy, thiếu thốn đạo nguyên bảo vệ, gần như đồng đẳng với chịu hình phạt.
Trong tiếng gió lạnh thấu xương, Lâm Chính Nhân cảm thụ được sự đau đớn thật lớn trên thân thể.
Phần sau cổ của hắn ta bị bóp lấy, bị nhân tượng bóp như bóp một con chó, bóp sỉ nhục như thế. Tay chân hắn ta cứng ngắc rủ xuống, cứ treo trong không trung như vậy...
Hắn ta không có thời gian cân nhắc dáng vẻ của mình.
Bởi vì tất cả suy nghĩ của hắn đều phải dùng trên một vấn đề khẩn yếu nhất —— Làm sao để sống sót?
Trên Hoàng Hà Hội, thiên kiêu đại biểu quốc gia xuất chiến, bị Huyết Quỷ phản phệ, chưa chiến mà đã lui trước. Cảm danh ngạch của trận thi đấu chính thức lại không leo lên đài nổi.
Trang Quốc gần như là trò cười cho thiên hạ.
Vì đi đến Quan Hà Đài, Trang Quốc trả giá cố gắng của mấy đời người.
Vì rửa sạch lần sỉ nhục này, có thể còn cần nhiều thời gian hơn.
Làm người Trang Quốc, mặc dù Lâm Chính Nhân không cảm thấy sỉ nhục như bản thân mình phải chịu, nhưng hắn ta ép buộc để mình cảm nhận được loại sỉ nhục kia, chỉ có hiểu sâu sắc nỗi sỉ nhục quốc gia thế nào, hắn ta mới có thể lý giải sâu sắc hơn sự phẫn nộ của Đỗ Như Hối. Chỉ có lý giải sâu sắc hơn sự phẫn nộ của Đỗ Như Hối, hắn ta mới có thể tìm được cơ hội sống cho mình từ đó.
Cho nên hắn ta đón gió nhắm mắt, nước mắt chảy ngang. Đường đường là thiên kiêu của một nước, ngày thường cũng là tồn tại có thể bễ nghễ người cùng thế hệ. Giờ khắc này lại vô cùng chật vật, cũng vô cùng sỉ nhục.
Đỗ Như Hối am hiểu nhất ban ân nhất không cho hắn ta chút tôn trọng nào, đương nhiên là bởi đã hoàn toàn phủ định hắn ta.
Giờ phút này, hắn ta để mình cảm nhận nỗi lòng ấy, khó chịu đến mức không ngăn được nước mắt.
Chính hắn ta cũng không phân biệt được, loại cảm giác sỉ nhục lớn lao đang lấp đầy trong lòng này là bởi vì bị nhân tượng xách cổ như xách chó, hay bởi vì sỉ nhục quốc gia thêm lên người!
Gáy của hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng vết nhăn trên bàn tay kia, cũng có thể cảm nhận rõ nhất, ý chí kiên quyết truyền đạt đến từ trên bàn tay kia.
Đỗ Như Hối đã có lòng muốn giết hắn ta.
Hắn ta không hối hận lập tức lựa chọn hộc máu, vứt bỏ thi đấu, bởi vì Khương Vọng quét ngang toàn trường, vừa lúc là đệ nhất Nội Phủ trong thiên hạ. Nếu vào lúc phong mang chưa thử, lại bỗng nhiên bị lạnh lùng ra sát chiêu, cho dù là cường giả Chân Quân như Dư Tỷ cũng rất có thể sơ sẩy.
So với tám trận thi đấu chính thức, trận của hắn ta và Khương Vọng chắc chắn không phải trận được quan tâm nhất, Chân Quân Dư Tỷ chưa chắc sẽ tập trung bao nhiêu sự chú ý. Mà với sức chiến đấu thần hồn mạnh mẽ đánh bại Hạng Bắc, Khương Vọng đã đủ giết chết hắn ta rất nhiều lần trên phương diện thần hồn trong nháy mắt.
Quá mạo hiểm.
Dù là chủ trì Hoàng Hà Hội, là cường giả diễn đạo như Dư Tỷ...
cũng quá mạo hiểm.
Không phải Đông Quách Báo cũng đã chết rồi sao?
Xúc Mẫn tuy không chết, nhưng có tốt hơn bao nhiêu? Khôi lỗi cần được chế tạo một lần nữa, dị thú cần tìm một lần nữa, nuôi một lần nữa... những việc này sẽ cần tiêu hao bao nhiêu thời gian tu hành? Gần như bị phế bỏ!
Leo lên đài chính là đặt cược mệnh, mà hắn ta không muốn cược.
Trên thực tế, hắn ta đã nghĩ rất rõ ràng.
Sau khi Chúc Duy Ngã trốn đi, toàn bộ Trang Quốc, chỉ có hắn ta có thiên phú nhất.
Hạ Bạt Đao, Đoạn Ly đều đã bị hủy trước Tỏa Long quan, tu sĩ Ngoại Lâu còn lại đều rất bình thường, Trang Quốc tạm thời không có nhân vật thứ hai có hi vọng Thần Lâm.
Sau Đỗ Như Hối, không người kế tục.
Không thể nghi ngờ, Lâm Chính Nhân hắn ta có hi vọng nhất.
Thiên kiêu có thể đánh vào trận thi đấu chính thức của Hoàng Hà Hội, đương nhiên có khả năng thành tựu Thần Lâm.
Đối với Trang Quốc, hắn ta có tầm quan trọng nhất định. Điểm này, từ thái độ tốt đẹp của Đỗ Như Hối đối với hắn ta, đã đủ có thể thấy một hai.
Đây là điểm hắn ta cậy vào. Mà hắn ta tự nhận rằng hủy đi Huyết Quỷ để vứt bỏ thi đấu, là hi sinh to lớn giúp đỡ quốc gia bảo toàn mặt mũi. Đỗ Tướng nên nhìn thấy nỗi khổ tâm này mới đúng.
Nhưng xem từ tình trạng hiện tại. Hắn ta dường như đánh giá cao tầm quan trọng của mình, mà đánh giá thấp ý nghĩa của Hoàng Hà Hội...
Chỉ nói về một điểm trước.
Lẽ nào quân thần Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối còn có lựa chọn khác sao?
A2 Phó Bão Tùng bị hắn ta giẫm lên mặt trước mặt mọi người sao?
Lê Kiếm Thu bị hắn ta nhẹ nhõm đánh bại sao?
Hay là Đỗ Dã Hổ mãng phu chỉ biết liều mạng trong quân kia?
Nói từ một điểm sau, sau khi Cảnh Đế lên tiếng, là cảnh tượng hắn ta vạn lần cũng không ngờ đến.
Vấn đề lập tức nghiêm trọng hơn quá nhiều lần!
Cảnh Đế mở miệng, có ý nghĩa trên Hoàng Hà Hội lần này, lợi ích phân phối thuộc về Trang Quốc đã bị xoá đi. Mà sỉ nhục hắn tạo thành cho Trang Quốc phải bị xem kỹ một lần nữa.
Hai ngày này chờ đợi kết quả trên Quan Hà Đài, thời gian mỗi một hơi thở đều rất dày vò.
Bởi vì hắn ta hiểu được, sau khi Hoàng Hà Hội kết thúc chính là lúc triều đình Trang quốc tính sổ với hắn ta.
Trang Cao Tiện không phải một vị quân chủ không nỡ lòng bỏ, trái lại, người này cực kì hào phóng, đối với thần có công, ân thưởng thế nào cũng không tiếc. Nhưng có một điểm, ân thưởng hoặc gọi là "đầu tư" của vị Trang quân này nhất định phải nhìn thấy hồi báo.
Quốc gia đưa hắn ta đến Quan Hà Đài, quốc tướng đích thân hộ tống, tự tay chỉ điểm, không tiếc sinh ra hiềm khích với nước phụ thuộc đạo hàng đầu như Thịnh Quốc, cũng muốn ủng hộ hắn ta đánh bại Giang Ly Mộng...
Đều là vì trên vinh dự Quan Hà Đài và lợi ích tương quan với Hoàng Hà Hội.
Cuối cùng, lại chỉ đổi lấy được sỉ nhục và tổn thất.
Còn để lại ấn tượng xấu ở chỗ Cảnh Đế, Chân Quân Dư Tỷ xuất thân Ngọc Kinh Sơn chủ trì đại hội, cũng khó tránh khỏi sinh ra ác cảm với hắn ta...
Chuyến vào cuộc lần này thua đến mất cả chì lẫn chài!
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn ta làm thẻ đánh bạc đặt cược, cũng khó còn hi vọng sống.
Hắn ta đương nhiên nghĩ tới chuyện chạy trốn, nhưng rõ ràng tuyệt đối không có khả năng chạy được.
Hai ngày này, hắn ta bày đủ tư thái chấp nhận số mệnh.
Hắn ta khóc ròng ròng, thừa nhận mình tham sống sợ chết, thừa nhận sau khi biết đối thủ là Khương Vọng, mình đã không kiềm chế nổi nỗi sợ hãi. Hắn ta đau khổ, tự trách, bày tỏ cam lòng tiếp nhận hết thảy trừng phạt, đồng thời hi vọng có thể lấy thân hữu dụng, lấy công chuộc tội...
Mà từ đầu đến cuối, Đỗ Như Hối chưa từng tỏ thái độ.
Thái độ không nói mà đã nói này khiến hắn ta sợ hãi.