Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1772 - Chương 1772: Lúc Ồn Ào Náo Động

Chương 1772: Lúc ồn ào náo động

Chiếu Vô Nhan cạn lời mà nhìn nàng.

Cha ngươi là Long Môn Sơn chủ, nhà ngươi là nhà uyên bác. Yêu cầu của ngươi với câu thơ chỉ thế thôi ư2 Có vần là được?

Càng quá đáng là...

Tả thực chỗ nào!

Là "Cổ kim đồng khánh Khương Vọng khôi, tượng hề càn hề phóng quang huy" (1) tả thực, hay là "Cản Mã sơn tuyệt xướng, văn tư như thuỷ tiêu. Nhân gian dĩ vô địch, tuyệt thế giá song kiêu" (2) tả thực?

(1) Cổ kim cùng chúc mừng Khương Vọng được khôi thủ, Tượng Càn này toả sáng chói lọi.

(2) Cần Mã sơn độc nhất vô nhị, ý văn dâng trào như nước. Đã vô địch nhân gian, song kiêu này tuyệt thế.)

Nhưng nàng ta nhìn qua, lại phát hiện Tử Thư cũng vừa hay nhìn nàng ta rất kỳ quái.

"Làm sao thế?" Chiếu Vô Nhan không hiểu sao lại hơi chột dạ, cố tự trấn định mà hỏi thăm.

"Thật kỳ quái" Tử Thư nghiêng đầu một chút: "Xưa nay sư tỷ ngươi chưa từng bàn luận sau lưng ai bao giờ."

Ngón trỏ của nàng vuốt nhẹ miệng chén rượu, vô ý thức gõ gõ:

"Hứa sư huynh vẫn là người đầu tiên đấy"

"Cũng học được nói nhiều rồi, ngươi uống ít mấy ngụm đi" Chiếu Vô Nhan nhéo nhéo mặt nàng, nhảy qua đề tài này.

Khương Vọng lẳng lặng ngồi trong phòng, củng cố Nội Phủ thứ tư mới mở.

Ồn ào náo động bên ngoài đều liên quan đến hắn. Một ngày này, tên của hắn được truyền khắp hiện thế với tốc độ khủng khiếp.

Tây đến Uyển, Tuyết, bắc đến Kinh, Mục, nam đến Sở, Việt... chỉ cần là nơi Nhân tộc hoạt động, không ai không biết khôi thủ trên Quan Hà Đài!

Đây quả thật là thiên kiêu tuyệt đỉnh thế gian!

Nhưng ồn ào náo động bên ngoài cũng không liên quan gì đến Khương Vọng.

Hắn biết mình đã có được hết thảy ngày hôm nay như thế nào, cho nên hắn sẽ không dừng lại.

Đi tới một núi, nhìn thấy phong cảnh một núi, rồi đi tiếp lên cao hơn.

Thần hồn nặc xà thăm dò gian phòng Nội Phủ, cũng tìm kiếm Bí Tàng mới.

Đây là quá trình thăm dò sâu trong bản thân dài dằng dặc, chưa chắc có thể cho thấy thu hoạch gì. Nhưng chỉ có càng hiểu bản thân mình hơn, tu giả mới có thể đi được càng xa hơn.

Bây giờ thoát ly trạng thái chiến đấu, chuyên chú suy nghĩ về việc tu hành, Khương Vọng mới hiểu được, vì sao tu sĩ Thiên Phủ lại hiếm thấy như vậy.

Thật ra điểm khó khăn nhất của tu sĩ Thiên Phủ là khi Ngũ phủ đều nhét đầy thần thông, trong trạng thái Ngũ Phủ Hải "tràn đầy" như thế, từng thần thông cùng tồn tại với nhau như thế nào.

Thí dụ như lúc trước, khi Khương Vọng vừa có được Bất Chu Phong, Tam Muội Chân Hỏa và Lạc Lối lại che giấu tung tích, điều này cũng vì tránh xung đột có khả năng phát sinh giữa ánh sáng thần thông.

Lúc ở tam phủ, tứ phủ, xung đột này còn có chỗ trống để giảm xóc, bởi vì Ngũ phủ chưa đây, đều có đường lui.

Đợi đến khi Ngũ phủ đều mở, thần thông đều có hết, ánh sáng thần thông không thể lui lại được nữa.

Loại tình huống này đòi hỏi hạt giống thần thông thứ năm có thể hoàn mỹ kết hợp cùng hạt giống thần thông khác, đan xen nhau thành một chỉnh thể.

Nếu không, hạt giống thần thông thứ năm sẽ không thể thành hình, hoặc sau khi thành hình, cũng sẽ sụp đổ trong xung đột.

Nói cách khác, dưới tình huống đã đến tứ phủ bốn thần thông, cho dù nuốt vào hạt giống thần thông hi thế kỳ trân nào đó, nhưng nếu thần thông đoạt được không thể kết hợp hoàn mỹ với thần thông khác thì cũng không có cách nào thành tựu.

Nhật Nguyệt Tinh Tam Luân Trảm Vọng đao được Trọng Huyền Tuân gia trì lực lượng của thần thông Trọng Huyền, chính là biểu hiện bên ngoài của loại thần thông kết hợp này.

Mà sở dĩ Hoàng Xá Lợi Ngũ phủ bốn thần thông chưa thể thành tựu Thiên Phủ, chỉ e có nguyên nhân rất lớn ở chỗ thần thông Nghịch Lữ. Bồ Đề, Lôi Âm Tháp của nàng ta rất hoà hợp, Cảnh Phong cũng có cơ hội dung nhập, nhưng thần thông Nghịch Lữ vừa xuất hiện như vậy, loại thần thông nào mới có thể kết hợp chúng?

Có thể nói thành cũng bởi Nghịch Lữ, không thành cũng bởi Nghịch Lữ.

Nhưng cũng không thể nói đó là bất hạnh. Thần thông đỉnh cao nhất và Thiên Phủ so với nhau, rất khó nói cái nào càng hiếm thấy hơn. Bàn về biểu hiện, thần thông đỉnh cao nhất vẫn hơn một bậc.

Lại nói bản thân Khương Vọng, thần thông của hắn đều do chính mình thăng hoa mà có được, vừa có tu hành, ngộ ra, cũng kinh lịch nhiều, có thể nói là hoàn mỹ phù hợp với bản thân hắn.

Phong hỏa vốn hợp nhau, một mình Lạc Lối có hai bộ mặt, đủ để làm hạch tâm, Kiếm Tiên Nhân mới xuất hiện sau đó, kết hợp thống nhất tất cả, lại đã hoàn thành ánh sáng thần thông hoà chung tứ phủ. Ỗ một mức độ nào đó, điều này có ý nghĩa, độ khó hắn thành tựu Thiên Phủ thấp hơn tu sĩ cùng bậc rất nhiều.

Thần thông thứ năm chỉ cần dựa sát hệ thống này là được, mà không cần giống như tu sĩ chờ đợi Thiên Phủ khác, quá hà khắc về "Mấu chốt".

Nếu so sánh việc thành tựu Thiên Phủ với xây dựng một bức tường, rất nhiều tu sĩ chỉ có thể cầu một viên gạch duy nhất lấp vào chỗ trống kia. Thần thông vốn có thể gặp nhưng không thể cầu, lại bị giới hạn như vậy thì không khác gì vớt một cây kim có ký hiệu đặc biệt trong biển rộng, khó càng thêm khó.

Ngoài ra còn có một vài tu sĩ đơn thuần dựa vào "Kỳ ngộ" để thu hoạch thần thông, thần thông mà khác biệt, chỗ trống không có cách nào bổ khuyết, đương nhiên cũng không thể nào có được Ngũ Phủ Đồng Diệu.

Mà chỗ trống cho Khương Vọng lựa chọn lại rất lớn, bởi vì tính đặc thù của thần thông Kiếm Tiên Nhân, "Tường" của hắn đã ^."

thành hình, một viên gạch cuối cùng rất dễ dàng "Xây" lên.

Đương nhiên, đây cũng không phải chuyện mười phần chắc chín, vẫn cần tôi luyện và thăm dò.

Ngoài ra.

Thần thông Kiếm Tiên Nhân mới đạt được còn có quá nhiều chỗ có thể khai thác, hiện tại nó có thể kích phát trong thời gian ba mươi hơi thở, mặc dù lâu hơn mười chín hơi thở của trạng thái Thanh Vân Tiên một chút, nhưng cũng càng khó khôi phục.

May mà có thể cắt ra sử dụng, phân phối thời gian sử dụng căn cứ theo nhu cầu.

Sau khi sử dụng hết toàn bộ ba mươi hơi thở của trạng thái Kiếm Tiên Nhân, thì cần hai ngày ròng rã để khôi phục.

Rút ngắn thời gian khôi phục, kéo dài thời gian sử dụng, không thể nghi ngờ là trọng điểm khai phá môn thần thông này sau đó.

Không phải Khương Vọng không mong muốn "cùng vui cùng dân", mà là sau khi trải qua cuộc đại chiến rực rỡ, thì càng dễ có Bên trong gian phòng của Nội Phủ đệ nhất thiên hạ không có đèn sáng.

Nhưng cũng trong đêm dài không hề tịch mịch này, có một ánh mắt nhìn chăm chú nơi này từ xa.

Tòa thành này ồn ào náo động như thế, ánh mắt ấy lại tịch mịch như vậy.

Cho đến khi ánh trăng dần dần biến mất, sao mai sáng ở trời đông.

"Trở về đi" Có một âm thanh nói.

Thế là cửa sổ bị khép lại.

Nữ ni cô giấu dưới áo choàng ngăn cách tầm mắt của mình như vậy.

Nàng dựa vào cửa sổ này, nhìn cửa sổ kia suốt cả đêm.

Chưa từng quấy nhiễu bất cứ ai.

Bình Luận (0)
Comment