Ngay sau đó, hắn kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra vào ngày thành Phong Lâm hủy diệt với Triệu Nhữ Thành một lần.
Bao gồm hắn tiếp xúc với Bạch Cốt Đạo, bao gồm lựa chọn của hắn vào ngày tai nạn xảy ra. Khi đó hắn dùng một cơ hội liều mạng duy nhất, để lại cho An An. Cũng bởi vậy mà từ bỏ Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành, Đường Đôn...
Đối với một hồi tai nạn kia, Triệu Nhữ Thành luôn chỉ có manh mối vụn vặt lẻ tẻ, cùng một vài suy đoán, phân tích bí mật. Dù sau đó kết hợp với tình huống của Khương Vọng, cũng nghĩ đến một phần chân tướng đại khái, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thực sự hiểu rõ toàn bộ chi tiết quá trình thành Phong Lâm sụp đổ.
Cảnh tượng đất sụt thành sập kia như đang ở trước mắt.
Loại phẫn nộ, đau khổ, dày vò kia dường như giấc mộng hôm qua.
Khuôn mặt tuấn tú không khỏi phát lạnh, y cắn răng nói: "Cẩu tặc Trang quân kia, ta nhất định phải giết!"
Khương Vọng võ bả vai Triệu Nhữ Thành, sau đó thu tay lại: "Đó là chuyện sau này."
Thù hận trong lòng hắn, thời thời khắc khắc đều đang gặm nuốt hắn. Nhưng báo thù quốc quân của một nước, tuyệt đối không phải một chuyện đơn giản, càng không thể vội vàng. Đặc biệt, đối phương còn là Chân Nhân đương thời, là Chân Nhân đương thời đã giết chết Thái thượng hoàng Ung Quốc, Hàn Ân!
Vội vàng làm việc chính là không chịu trách nhiệm với những người uổng mạng ở thành vực Phong Lâm kia.
Bởi vì nếu bọn họ thất bại, thì cuối cùng không ai có thể báo thù thay những người ở thành vực Phong Lâm kia.
Triệu Nhữ Thành há to miệng, ký ức ảm đạm ngày đó chưa hề rời xa. Thời khắc này, y có rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng cuối cùng, y chỉ nói: "Đáng tiếc hiện tại, ta không thể đi gặp An An."
Giọng nói của y rất trầm: "Ta thường xuyên mơ thấy muội ấy"
"Một nhóc tỷ chỉ lớn như vậy." Hai tay y múa may, cuối cùng đặt xuống, đặt trên chân của mình, có một loại mất mát không chỗ sắp đặt: "Vừa đáng yêu, vừa hiểu chuyện"
Rút ra Thiên Tử Kiếm, bộc lộ ra thân phận hậu duệ Tần Hoài Đế của mình, ở bất cứ một quốc gia nào, hoặc bị xem như thẻ đánh bạc để qua lại thân thiết với Tần quốc, hoặc bị xem như vũ khí đối phó Tần quốc.
Trước khi y đủ mạnh, giá trị mà y thể hiện rất khó thoát khỏi thân phận của y mà tồn tại.
Cho nên bại lộ thân phận là lựa chọn không khôn ngoan.
Nhưng sau khi Đặng Nhạc hi sinh, Đại Tần Trấn Ngục Tỉ lại đuổi theo một lần nữa, y đã không có lựa chọn nào khác.
Y cần thời gian để trưởng thành, càng cần không gian đến dung thân hơn.
Chỉ có dương danh trên Quan Hà Đài, mới có thể lợi dụng thân phận hậu duệ của Tần Hoài Đế đến cực hạn trong cục thế trước mắt, giãy dụa ra một con đường không biết có thể sống hay không, nhưng tạm thời còn có thể đi lên phía trước.
Mà những chuyện này, y cũng không muốn nói với Khương Vọng.
Cho dù là Nội Phủ đệ nhất thiên hạ, nhưng so với Tần quốc, lại thực sự quá không có ý nghĩa.
"Hiện tại An An bái vào môn hạ Lăng Tiêu Các, nơi đó rất an toàn.
Thiếu Các chủ của Lăng Tiêu Các là bạn tốt của ta" Khương Vọng giơ tay lên trước người ước lượng: "Hiện tại muội ấy cao chừng như vậy. Vài ngày trước đó còn viết thư cho ta, nói muội ấy đã đặt nền móng thành công nữa! muội ấy rất chăm chỉ"
"Đặt nền móng không phải là càng sớm càng tốt, cần phải điều trị thoả đáng, chọn một trạng thái thân thể thỏa đáng nhất..."
Triệu Nhữ Thành rất nhọc lòng nói.
"Đương nhiên." Khương Vọng nói: "Là các chủ Lăng Tiêu Các, Diệp chân nhân đích thân dạy bảo muội ấy, Thanh Vũ cũng nói với ta trong thư, An An đặt cơ sở rất tốt, phù hợp điều kiện khai mạch. Chỉ là tuổi của muội ấy quá nhỏ, đại, tiểu chu thiên sau đó khó tránh khỏi phải rèn luyện nhiều thời gian"
"Thanh Vũ?"
"À, chính là Diệp thiếu các chủ"
Triệu Nhữ Thành như có điều suy nghĩ: "Các ngươi thường viết thư?"
"Xem như vậy đi..." Khương Vọng hỏi: "Làm sao thế?"
"Vân Quốc từ trước đến nay luôn làm theo nguyên tắc trung lập, không khuynh hướng bất cứ bên nào?"
Khương Vọng thở dài, nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, việc này ta nhận tình cảm rất lớn của Lăng Tiêu Các. Cho nên lần này, sau khi đoạt giải nhất, ta định đón An An đi Tề quốc."
"Không ổn"
Triệu Nhữ Thành trực tiếp lắc đầu, nói: "Lần này, huynh đoạt giải nhất, thoạt nhìn muốn lên thẳng tới mây xanh, nhưng cũng đúng lúc nhảy lên nơi đầu sóng ngọn gió, lại chẳng bình an bằng lúc trước. Lần này, sau khi trở lại Tể quốc, như gió bắt đầu thổi sóng, chắc chắn không giống như lúc trước. Đây là thứ nhất. Thứ hai, nếu An An được Diệp chân nhân đích thân dạy bảo, thì muội ấy chính là chân truyền chính thống của Lăng Tiêu Các, Lăng Tiêu Các tất nhiên sẽ bảo vệ muội ấy chu toàn. Bỏ qua không nói vấn đề an toàn, huynh dẫn An An đi Tề quốc, thì lại có thể tìm một sư phụ Chân Nhân cho muội ấy sao? Với thiên tư và thực lực huynh biểu hiện ra ngoài bây giờ, huynh muốn bái sư Chân Nhân không khó, nhưng loại chuyện bái sư này không có cách nói mua một tặng một"
"Chính ta không có dự định bái sư..." Khương Vọng nhăn lông mày nói: "Nhưng ta cũng không thể cứ để Lăng Tiêu Các hỗ trợ chăm sóc An An chứ?"
Triệu Nhữ Thành nhìn hắn: "Huynh không bằng lòng thua thiệt người khác đến thế sao? Để An An bái vào Lăng Tiêu Các, là ân tình huynh thiếu Lăng Tiêu Các. Sau khi An An bái vào Lăng Tiêu Các, thì đó chính là tình nghĩa tông môn giữa muội ấy và Lăng Tiêu Các. Huynh có mang An An đi hay không đều không ảnh hưởng. Vẫn nên chờ sau khi huynh về Tề quốc, ổn định thu hoạch lần này, rồi lại cân nhắc đi!"
Khương Vọng không thể không thừa nhận, lời nói của Triệu Nhữ Thành quả thật càng có đạo lý.
"Chẳng trách đại ca luôn luôn nói đệ..."
Khương Vọng nói đến đây liền dừng lại.
Bởi vì lại một lần nữa, hắn ý thức được, bọn họ không có đại ca.
Triệu Nhữ Thành cũng không có né tránh bóng người trong trí nhớ kia, nghiêm túc tiếp câu nói này: "Thù của đại ca, chúng ta nhất định phải báo"
"Ta chưa từng quên." Khương Vọng nói.
Hai huynh đệ đã thật lâu không có thời khắc trò chuyện với nhau như vậy, một hồi nhớ tới yêu, một hồi nói về hận. Ký ức và hiện thực lẫn lộn, ngôn ngữ cũng lúc thế này, lúc thế kia.
Đối với hai người, đây là thời điểm rất hiếm có mà không cách nào giữ được lý trí.
Dù sao sự việc thảm thiết của thành Phong Lâm là vết thương bọn họ cùng trải qua. Không ai có thể tương thông cùng bọn họ.
"Hổ ca." Triệu Nhữ Thành nói: "Đặng thúc... thay ta đi nhìn Hổ ca, huynh ấy dường như không biết chân tướng thành Phong Lâm. Huynh ấy ở nơi quan trọng trong quân đội, Trang Cao Tiện đã thành Chân Nhân, Đặng thúc không tiện lộ diện..."
"Ta cũng mời Diệp đạo hữu đi gặp huynh ấy, nói cho huynh ấy biết chân tướng, muốn mang huynh ấy thoát khỏi Trang Quốc..."
Khương Vọng nói: "Nhưng huynh ấy cự tuyệt"