Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1790 - Chương 1790: Sợ Đến Phát Giận

Chương 1790: Sợ đến phát giận

Lúc Liễu Khiếu ấn tay xuống là có thể phá hủy thân thể của Điển An Bình và "tứ hải" của y cùng lúc.

Vừa tuyệt tuổi thọ, vừa tuyệt đạo đồ.

Nhưng việc không tìm thấy Nội Phủ làm người ta quá sợ hãi, sợ đến mức mà ông ta suýt chút nữa quên mất vì sao mình ấn một chưởng xuống mà Điền An Bình vẫn có thể tồn tại?

Mãi cho đến khi giọng nói của Điền An Bình truyền ra từ trong kế tay của ông ta.

Thậm chí Liễu Khiếu còn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh buốt của Điền An Bình lướt qua lòng bàn tay của ông ta khi y nói chuyên.

Lúc này ông ta mới giật mình nhận ra thứ trước mặt mình không phải là Điền An Bình!

Đây là một thân thể lạnh lẽo, mà không phải bản thân Điền An Bình.

Hơn nữa, đây có phải là một thân thể hay không vẫn còn là một câu hồi!

Trong phạm vi linh thức bao phủ, cường giả Thần Lâm như thần giáng thế. Thế nhưng hôm nay, ông ta lại xuất hiện sự nghi ngờ đối với lực lượng của mình!

Ta thật sự có thể khống chế nơi này?

Cảm giác của ta là thật hay giả?

Vậy Điền An Bình thực thụ đang ở đâu?

Còn có...

Câu "ở ngay trong phủ của ta" là có ý gì?

Trong nháy mắt, trăm ngàn suy nghĩ xoay chuyển.

Bỗng nhiên có một cái tay thò ra, túm lấy cổ tay của ông ta?

Bất kể thân thể này có phải Điền An Bình thật hay không thì hìện tại nó cũng vươn tay ra, bắt lấy cổ tay ông ta.

Quấn lấy như sắt!

Tạo nên một loại cảm giác vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn.

Lực lượng hùng mạnh phun trào kéo tay ông ta xuống, mãi cho đến khi kéo dời.

Liễu Khiếu có thể cảm nhận được, đây là lực lượng nhục thân thuần túy khủng bố.

Sau đó ông ta đối diện với đôi mắt của Điền An Bình.

Đôi mắt kia là đôi mắt ẩn chứa chút hoang mang.

Tựa như có rất nhiều chuyện ở thế giới này mà đôi mắt kia không thể hiểu được.

Giọng nói của Điền An Bình vang lên:

"Hôm nay ông phát điên đến đây là vì bảo vệ Liễu thị, hay là loại bỏ sự sợ hãi ở trong lòng ông?"

Y nhìn Liễu Khiếu, giọng điệu không cao nhưng mỗi một chữ đều như đang tuyên bố sự thật với thế giới.

Đó là "sự thật".. lạnh lùng tột độ, tàn khốc tột cùng.

"Nhiều năm trôi qua như vậy, ông vẫn chẳng tiến bộ chút nào."

Điền An Bình nói vậy.

"Liễu Khiếu, ông phá hủy hiệp ước năm xưa, tự ý xông vào tư trạch..."

Mái tóc dài đột nhiên tung bay, sau khi phủi bỏ sự hoang mang, trong mắt y chỉ còn sự lạnh lùng và điên cuồng đan xen!

"Ta phải giết ngươi!"

"Nói chuyện cười gì vậy! Ông đi chết đi!"

Liễu Khiếu nổi giận.

Thông Thiên Cung, Nội Phủ, Ngoại Lâu, còn có cả Uẩn Thần điện trong Tàng Tinh Hải! Tất cả cùng bạo phát!

Đạo nguyên, ánh sáng thần thông, tinh lực, lực lượng đạo đồ, lực lượng thần hồn...

Lực lượng vĩ đại thuộc về tu sĩ Thần Lâm được bộc phút không sót chút gì!

Ông ta dễ dàng thu hồi bàn tay bị kéo lấy, rồi ấn lên khuôn mặt kia một lần nữa, lực lượng khủng bố cứ thế mà nổ tung...

Âm!

Một tiếng nổ đáng sợ phát ra trong không khí.

Mà thân thể Điền An Bình bị ông ta đè lại thì lại biến mất.

Biến mất sạch sẽ, không để lại bất cứ thứ gì.

Liễu Khiếu biết, ông ta chưa giết được người kia.

Ông ta tiếp tục nhìn bốn phía, tòa tiểu lâu hai tầng quái dị này rỗng tuếch không có một cái gì.

Đây là một gian phòng đơn điệu không có bất cứ vật gì, không có bất kỳ màu sắc nào khác, món đồ trang trí khác, chỉ có bốn vách tường vừa đơn điệu lại vừa buồn tẻ đến mức làm người ta phát điên. Chỉ sợ người thường không thể ở nổi một ngày. Một người điên cuồng đến mức nào mới có thể ở nơi như thế này gần mười năm?

Không kịp nghĩ nhiều, lúc này trong đầu Liễu Khiếu chỉ có một suy nghĩ...

Không thể để Điền An Bình chạy mất!

Ông ta dám mạo hiểm lớn, phá bỏ hiệp định ban đầu ở quận Trường Minh, ngang nhiên đến Tức thành giết Điền An Bình.

Thành công thì còn tạm được, nhưng nếu thất bại thì ông ta không thể tưởng tượng sau này Điền An Bình sẽ đối phó với Phù Phong - Liễu thị ra làm sao!

Rồi Điền gia lại trả thù như thế nào, dù quy tắc trò chơi của thế gia vẫn còn đó, nhưng không thể hạn chế cái tên Điền An Bình này ở trong quy tắc được!

Có nghĩa là dù ông ta có chết đi, cũng không còn mặt mũi đi gặp người đàn ông vừa là thây vừa là cha của ông ta, người mà đã nhặt ông ta từ ven đường về.

Liễu Khiếu phi thân nhảy ra khỏi "miệng giếng" kia.

Nhưng cảnh tượng trước mắt...

Là khung cảnh đơn điệu khô khan.

Là bốn vách tường trống rỗng, là cánh cửa trên mái nhà nhìn không sót một thứ gì.

Không có bất kỳ một sắc thái nào khác, không có một vật trang trí dư thừa nào.

Vẫn là một tòa Phụ Bật Lâu!

Chuyện gì đã xảy ra?

Một loại cảm giác e sợ to lớn bao phủ Liễu Khiếu.

Ông ta tuyệt đối không thừa nhận Điền An Bình đã nói trúng tâm sự của ông ta.

Năm đó lúc Điền An Bình vẫn còn ở cảnh giới Thần Lâm, ông ta cũng mạnh hơn Điền An Bình một chút. Về sau Điền An Bình vị đánh võ kim khu ngọc tủy, tứ đại thánh lâu bị nổ tan tành thì ông ta càng mạnh hơn Điền An Bình không biết bao nhiêu lần.

Nhưng qua nhiều năm như vậy mà đáy lòng ông ta vẫn luôn sợ người này!

Từ trước đến nay, nhân vật thiên tài nhất mà ông ta từng thấy chính là Liễu Thần Thông.

Ông ta tự nhận nếu như ở cùng cảnh giới Ngoại Lâu, ông ta chắc chắn không thể đấu nổi ba hiệp với Liễu Thần Thông.

Mà một Liễu Thần Thông như vậy, lại bị Điền An Bình giết chết khi đôi bên cùng một cảnh giới.

Ông ta dựa vào thực lực Thần Lâm cảnh của mình mà đến với mong muốn cường sát người kia, thế nhưng Điền An Bình lại đạt được Thần Lâm ở ngay trước mặt ông ta!

Cái cảm giác này...

Tựa như ngươi định giẫm chết một con kiến, vốn một phát là giải quyết được. Thế nhưng có giẫm kiểu gì cũng không chết, mà con kiến kia còn bỗng biến thành dáng dấp cao lớn như ngươi ở ngay trước mắt ngươi.

Đó là một loại tuyệt vọng không thể nào hình dung được.

Khoảng cách của sự chênh lệch về thiên phú giữa người với người còn lớn hơn cả sự chênh lệch giữa người với kiến.

Mà không may là, về phương diện "thiên phú" thì ông ta chính là "người" phải ngước nhìn con kiến kia!

Liễu Khiếu thực sự sợ hãi!

Chuyện không thể tự tay giết chết Điền An Bình ở quận Trường Minh đã trở thành nỗi ám ảnh đối với ông ta.

Mỗi ngày mỗi đêm, mỗi giây mỗi phút ông ta đều muốn giết chết Điền An Bình!

Cho nên Điền An Bình nói không hề sai.

Lần này Liễu Khiếu đến Tức thành là vì Liễu gia, cũng là vì chính bản thân mình.

Ông ta muốn báo ân cho Liễu gia, cũng muốn loại bỏ sự sợ hãi ở trong lòng mình.

Nếu không thể chém bỏ nỗi ám ảnh này, Liễu Khiếu cũng chỉ là một tên vô dụng!

Bình Luận (0)
Comment