Dựa vào việc này, có thể thấy Điền An Bình cũng chưa phải hoàn toàn điên cuồng.
Trong lòng các quan lại huân quý trên quảng trường vô cùng phức tạp không nói thành lời.
Điền An Bình này bị đánh vỡ Kim Khu Ngọc Tủy, hủy diệt Thánh Lâu, lại bị áp chế mười năm, thế mà có thể khai phá ra thứ mới ở cảnh giới Nội Phủ này!
Người tài trong thiên hạ nhiều như thế, nếu chỉ cần "mới mẻ", ngược lại cũng hoàn toàn không khó.
Khó chính là vừa "mới mẻ" mà vẫn đủ mạnh!
Có thể biến Liễu Khiếu có tu vi Thần Lâm thanh dáng vẻ như thế này, Điền An Bình sao lại không mạnh!
Từ Nội Phủ, Ngoại Lâu đến Thần Lâm là con đường tu hành chính thức mà bậc tiên hiển của Nhân tộc rèn luyện ra từ vô số năm tháng tới nay.
Theo cách nhìn của Giang Nhữ Mặc, Điền An Bình chẳng phải khai phá ra con đường mới, càng giống như là bị giới hạn trong tu vi Nội Phủ bèn nhảy ra khỏi sự hạn chế của tu vi, trước tiên tăng lên sức chiến đấu. Xét thấy y đã từng luyện thành Thần Lâm, lại có tài năng tuyệt thế, quả thực có khả năng làm được chuyện này.
Đến nỗi tình huống cụ thể, ông ta chưa chính mắt nhìn thấy, cũng không thể phán đoán.
Chỉ là thủ đoạn biểu hiện ra ngoài của Nội Phủ này quả thực không thể tưởng tượng...
Phía trên bệ son, thiên tử nói: "Khanh thay trẫm đi, thay trẫm nhìn. Nếu Điền An Bình chưa phá cảnh, vậy tức chưa vi phạm mệnh lệnh. Đến nỗi Liễu Khiếu này..."
Liễu Ứng Kỳ lo sợ nghi hoặc mà cầu khẩn ngầng lên nhìn.
Trong thời khắc quyết định vận mệnh này, Liễu Khiếu - người được đề cập tới - vẫn đứng sững người ngơ ngác tại chỗ, hơi hé miệng, hai mắt trợn to, dường như còn đang rơi vào tình huống khủng khiếp nào đó.
Rõ rành rành là tu sĩ Thần Lâm, lúc này cũng không biết hắn nên SỢ ai.
Quả thực là một loại đau buồn!
"Tuyên Hoài Bá dẫn về nuôi đi"
Thiên tử than nhẹ một hơi gần như không thể nghe thấy, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tự đi ra ngoài.
Hàn Lệnh đang im lặng đứng bên hầu hạ, vội vã đuổi theo, kêu lớn: "Khối giá!"
Mà Liễu Ứng Kỳ lần nữa quỳ xuống, dập đâu xuống đất thật Ị?
mạnh: "Cảm tạ ân điển của bệ hạ "Khương Vọng giành được Nội Phủ đệ nhất thiên hạ trong Hoàng Hà Hội, là ngươi đúng không?"
Trong Thái Hư Ảo Cảnh, trong thư của Ninh Kiếm khách đặt câu hồi như thế.
Khương Vọng còn chưa kịp hồi đáp, đã nhận được lời khiêu chiến.
Tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
Khống chế Luận Kiếm Đài, đâm thẳng vào Tinh Hà.
Từng trải qua Thiên Hạ Hội trên Quan Hà Đài, lại một lần nữa nhìn thấy hai tòa Luận Kiếm Đài kết hợp, rất là xúc động.
Nhìn kỹ Tinh Hà lộng lẫy này, há chẳng phải là một loại Trường Hà khác?
Chỉ là, loài người lấy Quan Hà Đài để trấn áp Trường Hà, lại dùng thứ gì để trấn áp Tinh Hà?
Nghĩ tới Phù Lục kia, Sâm Hải Nguyên Giới, thế giới Ấn Tinh, vv...
Chỉ là một cái bí cảnh Thất Tinh mà đã liên kết với nhiều thế giới Thiên Ngoại như thế. Thế giới Thiên Ngoại hẳn là nhiều như sao trời, vì sao gọi thế giới hiện thực là "hiện thế"?
Tạm dừng những suy nghĩ đó không nghĩ tiếp, đối thủ Ninh Kiếm khách đã cầm kiếm đâm tới.
Kiếm thuật của nàng có thể nói là đỉnh cao, chỉ bằng kiếm thuật đã không thua các thiên kiêu tuyệt thế trong Hoàng Hà Hội.
Sau khi Khương Vọng thử dùng Kiếm thức Đắc Ý đã được thăng hoa và Kiếm thức Tương Tư, bèn dùng Nhất thức Nhân Tự Kiếm, lập tức kết thúc chiến đấu.
Cũng không phải là Nhân Tự Kiếm của hắn đã siêu thoát tuyệt đỉnh, thắng được Tuyệt Kiếm thuật bí truyền của sư môn Ninh Kiếm khách. Nhất thức Nhân Tự Kiếm này hẳn là khó khăn lắm mới bước vào ngạch cửa của cảnh giới Nội phủ tuyệt đỉnh, chỉ là biểu hiện thắng hơn Tuyệt Kiếm thuật một phần trong cảnh giới này mà thôi.
Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là hắn và Ninh Kiếm khách đã giao đấu quá nhiều lần. Ỗ trong mắt hắn, lựa chọn của Ninh Kiếm khách ít khi ngoài dự đoán. Mà sau Hoàng Hà Hội, thực lực của hắn khiến cho Ninh Kiếm khách cảm thấy vô cùng xa lạ.
Yên lặng chờ một lúc.
Ninh Kiếm khách lại lần nữa xông tới.
Kiếm thuật bị thua, tất nhiên Ninh Kiếm khách không thể nhẫn nhịn...
Lúc này đây, Khương Vọng trực tiếp mở ra Hỏa Giới, mở ra Kiếm Tiên Nhân, Tứ Phủ Đồng Diệu, sử dụng một kiếm Tuyệt Điên...
Chiến đấu lập tức kết thúc.
Ninh Kiếm khách bất khuất ngày xưa, lúc này đây không tiếp tục khởi xướng khiêu chiến.
Chỉ có một con hạc giấy bay đến. Mở ra hạc giấy, chỉ nhìn thấy bốn chữ: "Quả nhiên là ngươi!"
"Chê cười rồi."
Khương Vọng rất là khiêm tốn hồi âm.
Trong khoảng thời gian đi tham dự Hoàng Hà Hội này, hắn đã rớt khỏi vị trí đệ nhất Thái Hư Nội Phủ.
Nhưng mà không sao.
Hiện tại đệ nhất Thái Hư Nội Phủ hẳn là đã bị hắn đánh mà phát SỢ.
Kỳ thật hắn không phải cố ý phá hủy sự tự tin của Ninh Kiếm khách, chỉ là hắn cũng rất muốn thử xem sự chênh lệch của hắn trước khi đi Quan Hà Đài và sau khi đoạt giải nhất Hoàng Hà Hội lớn tới cỡ nào.
Vừa lúc Ninh Kiếm khách chính là một tiêu chuẩn đo lường rất tốt.
Đợi một lúc, Ninh Kiếm khách không có hồi âm, hẳn là đã rời khỏi Thái Hư ảo cảnh.
Nhưng thật ra có một con hạc giấy màu xanh nước biển nhẹ nhàng bay tới.
Là thư của Tả Quang Thù.
Nếu như có thể tìm một cái Nguyệt Tỏa cho An An và Thanh Vũ, vậy thì về sau viết thư sẽ tiện hơn rất nhiều so với Vân Hạc. Chỉ là sợ đến lúc đó An An gửi thư quá mức thường xuyên, hắn bận việc tu hành, không có nhiều thời gian trả lời thư.
Đương nhiên, trong lòng hắn còn chưa nghĩ ra làm thế nào mới có thể lấy được Nguyệt Tỏa.
Lần sau có cơ hội gặp lại, hỏi thử Hư Trạch Phủ xem?
Nghĩ như vậy, mở ra hạc giấy trong tay.
Bức thư rất ngắn, chỉ có bảy chữ.
"Chúc mừng ngươi, thiên hạ đệ nhất"
Khương Vọng vuốt cằm.
Câu chúc mừng này nên nói sớm hơn, tin tức của Sở quốc không thông suốt như thế sao?
Cũng không biết hắn ta có biết ta giúp hắn ta trả thù Hạng Bắc hay không...
Một bên suy nghĩ lung tung, một bên viết hồi âm: "Ồ, ngươi cũng biết à? Vốn đĩ ta không muốn nói..."
Lưu loát viết mấy ngàn câu.
Múa bút thành văn, viết ra tất cả những điều "không muốn nói"
một lần.
Không có cách nào, rốt cuộc Khương An An còn nhỏ tuổi, lý giải tình thế trong thiên hạ chưa đủ sâu sắc. Cho dù hắn giảng giải tỉ mỉ, cô bé cũng rất khó hiểu được hàm kim lượng của vị trí đệ nhất thiên hạ này.
Với Tả Quang Thù thì không có sự lo lắng này. Tên này xuất thân tốt, kiến thức rộng, tu vi của hắn ta cũng đủ, thật sự có thể hiểu rõ đệ nhất Hoàng Hà Hội lần này mạnh cỡ nào!
Khi hạc giấy màu xanh nước biển bay trở về, tựa hồ đôi cánh trở nên nặng nề thêm rất nhiều...