Lúc này đây hắn không tiếp tục nhờ Khâu Cát trợ giúp, mà tự mình chọn lựa hồi lâu, thời gian càng lâu hơn so với khi ở bên trong thuật kho. Cuối cùng chọn một cái Kim Lũ Y.
Quần áo pháp khí cấp bậc Nội Phủ này có lực phòng ngự rất mạnh lại vô cùng xinh đẹp, là hắn chuyên môn chọn cho An An.
Mà trước mắt ở Lâm Tri, hắn cũng không muốn cho quá nhiều người biết sự tồn tại của An An.
Mà Khâu Cát cũng không hỏi gì, đắn đo khoảng cách vô cùng tinh chuẩn.
Luôn khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, không có cảm giác bị mạo phạm.
Chỉ đợi sau khi Khương Vọng cất xong Kim Lũ Y, khẽ cười nói:
"Thanh Dương Tử cần phải trở về."
Lưu luyến nhìn thoáng qua khí kho khép lại cánh cửa lớn, Khương Vọng thở dài: "Đi thôi"
Lần sau lại đến cũng không biết là khi nào...
Sau khi trải qua quốc khố của Đại Tề và nội kho của thiên tử, Khương Vọng tự cho là đã từng trải. Từ nay về sau sẽ không bị một số cái gọi là bảo vật làm hoa cả mắt!
Khâu Cát vẫn luôn đưa Khương Vọng ra tới bên ngoài cửa cung mới trên mặt mang cười rời đi.
Khương Vọng một mình đi vài bước, đột nhiên khẽ nhướn mắt, phía trước đã đứng một ông già.
"Thanh Dương Tử!"
Ông già mặc quần áo thái giám màu đen nhạt, đứng nghiêng ở một góc cửa cung, nghiễm nhiên sắp biến mất ở trong sắc trời đang tối dần.
Ông già cúi người hành lễ với Khương Vọng: "Cung chủ nhà ta có lời mời."
Trên gương mặt ông lão có nếp nhăn thật sâu, cũng không còng lưng, thế nhưng trong đôi mắt lại hơi tăm tối, giống như là lưu ly lại bị che phủ một góc vậy.
Cung vệ cũng ở cách nơi này không xa, Khâu Cát mới vừa rời đi không bao lâu.
Mà trong đó vẫn thuộc về hoàng cung Đại Tề, cũng không biết có bao nhiêu cường giả bảo vệ.
Thế nhưng Khương Vọng vẫn cảm giác được nguy hiểm.
Cảm giác nguy hiểm phát tán từ trên người ông lão kia, thế nhưng mục tiêu cũng không phải là hắn.
Khương Vọng hỏi: "Vị cung chủ nào?"
"Trường Sinh" Ông lão nói.
Cung chủ Trường Sinh cung Khương Vô Khí!
Vị hoàng tử "giống hoàng thượng nhất" này, tại sao lại đột ngột mời mình?
Bởi vì Trương Vịnh? Hay là quán quân của Hoàng Hà Hội? Hoặc là bởi vì Khương Vô Ứu?
Chỉ trong khoảnh khắc, Khương Vọng đã suy nghĩ rất nhiều thứ.
Hắn hoàn toàn có thể từ chối.
Hiện tại hắn cũng có tư cách từ chối lời mời của bất cứ vị hoàng tử nào. Cho dù là Thập Nhất hoàng tử được Tề đế yêu quý nhất cũng vậy.
Thế nhưng hắn cũng chỉ gật đầu, nói: "Nếu như Thập Nhất hoàng tử đã mời, vậy xin công công hãy dẫn đường."
Mặc dù đã gặp mặt Khương Vô Khí mấy lần, quá trình cũng không vui vẻ gì. Thế nhưng đối với vị hoàng tử Khương Vô Khí này, hắn cũng không có ác cảm, ngược lại thì hắn còn rất tò mò nữa.
Ông lão gật đầu làm lễ, sau đó quay người đi trước, dẫn Khương Vọng đi mấy bước, dừng lại trước một chiếc kiệu dựa vào thành cung.
"Thanh Dương Tử, mời vào kiệu."
Vừa nói, vừa xốc màn kiệu thay cho Khương Vọng.
Khương Vọng liếc nhìn vào trong, thấy trang trí rất khí thế, thế nhưng lại trống vắng.
"Ta còn tưởng Thập Nhất hoàng tử ở trong kiệu." Khương Vọng thuận miệng nói, cũng không vào kiệu.
Ông lão nói: "Cung chủ gặp ngài, đường đường chính chính, cũng không phải chuyện xấu xa gì, đương nhiên là đợi tại Trường Sinh cung rồi."
Đây là cho Khương Vọng một viên thuốc an thần.
"Ta thấy Thập Nhất hoàng tử, cũng là một người chính trực!"
Khương Vọng mỉm cười, xoay người ngồi vào trong kiệu.
Màn kiệu rủ xuống, bốn tên kiệu phu nhẹ nhàng nhấc chiếc kiệu này lên, bắt đầu di chuyển.
Trong lúc di động, không chút rung chuyển nào.
Khương Vọng tiện tay kéo cửa sổ nhỏ ra, cảm nhận được cơn gió nhẹ buổi hoàng hôn của thành Lâm Tri. Đương nhiên, cũng không bỏ sót cảnh tượng bên ngoài cỗ kiệu này.
Mà ông lão mặc bộ quần áo hoạn quan màu đen kia thì đưa hai tay vào ống tay áo, đi bên cạnh cỗ kiệu.
Đưa tay lồng vào trong tay áo, bình thường là do thói quen sưởi ấm bàn tay khi trời đông giá rét.
Thế nhưng hiện tại mới là tháng bảy, thời tiết vẫn không thể nói là lạnh được.
Huống hồ với thực lực ông lão kia, chắc hẳn cũng đã sớm nóng lạnh bất xâm rồi.
Người trong Trường Sinh cung này, có lẽ đều sợ lạnh.
Trong đầu Khương Vọng xuất hiện những suy nghĩ này rồi biến mất, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm điều gì cả.
Một đường đi trong im lặng.
Cỗ kiệu di chuyển rất nhanh, Khương Vọng mới vừa ôn lại đạo thuật Hoàng giai "Long Hổ" một lần thì cỗ kiệu đã dừng lại, hạ kiệu.
"Đã tới Trường Sinh cung" Ông lão ở bên ngoài nhắc nhở.
Thế là Khương Vọng xoay người đi ra cỗ kiệu, đưa mắt quan sát, thấy trên cửa cung có một tấm biển dựng thẳng, có viết hai chữ "Trường Sinh"
Hai chữ này, khí thế bàng bạc, nhất là nét sổ của chữ "Sinh" kia, có một loại cảm giác đánh võ vòm trời. Lại giống như một người, đứng ngạo nghễ hỏi thanh thiên.
"Hai chữ này, là do bệ hạ tự tay viết. Những cung khác đều không có.
Ông lão ở bên giải thích, trong giọng nói ẩn chứa sự tự hào.
Khương Vọng liếc mắt nhìn hai chữ này, cảm nhận được ngoài sự hào hùng rộng rãi ra, còn có sự mong đợi của một người cha đối với con của mình.
"Mong ước con trai trưởng sinh."
Lối kiến trúc của Trường Sinh cung rất đại khí đường hoàng, cho dù tại tối muộn cũng làm cho người ta một loại cảm giác sáng tỏ.
Khương Vọng không nói thêm gì, chỉ đi theo sau lưng ông lão kia, đi vào trong Trường Sinh cung.
Trên đường đi, cung nữ đi qua đều cười duyên dáng, cung vệ tuần tra thì ngẩng đầu ưỡn ngực, tầm mắt khoáng đạt, hoa cổ đường đá đều sạch sẽ, bầu không khí trong tòa cung điện này đều rất trong sáng rõ ràng.
Có câu nói là "Phòng ốc còn không quét dựa vào cái gì quét thiên hạ", còn nói "Trị quốc cũng như trị gia".
Khí chất của người đang nắm quyền, rất có khả năng thể hiện tại "nhà" của người đó.
Đương nhiên, lịch sử nói cho mọi người biết, trước khi chính thức ngồi lên chiếc long ở, có lẽ tất cả khả năng đều chưa hẳn là thật.
Sau khi đi vào cửa cung thứ ba, trước một tòa thiên điện, những tiếng đầu tiên truyền vào trong tai và những tiếng ho kịch liệt.
Những tiếng ho ngắn mà vội vã, kịch liệt lại liên tục, giống như sẽ hết hơi ngay lập tức vậy.
Nghe được âm thanh này, ngươi sẽ cảm thấy lo lắng người này có thể ho ra cả tâm can tỳ phổi hay không.
Ông lão đi ở phía trước bỗng lóe lên, đã biến mất.
Khương Vọng suy nghĩ, vẫn bước chậm đi vào tòa thiên điện này.
"Không sao cả."
Trước khi bước vào thiên điện, hắn nghe được câu nói như vậy.
Sau khi bước vào thiên điện, ngay lập tức hắn đã thấy được Khương Vô Khí.