Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1804 - Chương 1804: "Vận"

Chương 1804: "Vận"

Khương Vọng đi ngang qua đại kiệu với về thoải mái, mặc dù ngõ nhỏ tuy nhỏ, thế nhưng chưa tới mức ngăn cản người đi đường.

Chỉ là hắn vừa mới đi qua, cửa của cỗ kiệu đã bị kéo mạnh xuống.

Trong kiệu truyền ra một giọng nói không nhẹ cũng không nặng:

"Tiểu nhân đắc chí!"

Khương Vọng tức giận tới nghiến răng, quả nhiên là hiểu lầm mà, đây mới là Tạ Bảo Thụ!

Hắn xoay người lại, cầm kiếm bên eo, đứng trước đại kiệu của Tạ phủ.

Quát lớn một tiếng: "Ngươi đi ra cho ta!"

Kiệu phu của Tạ gia vẫn không tới mức không nhận ra Khương Vọng, vẻ mặt của họ đều trở nên hồi hộp lo lắng.

Mà Tạ Bảo Thụ cũng vén mà kiệu lên, nhô nửa người ra, khí thế hung hăng, nhìn Khương Vọng với ánh mắt căm tức: "Ngươi muốn thế nào!"

Hắn ta mãi mãi cũng không thể quên được, sau lễ đại sư, hai tên khốn Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng này còn chuyên môn tới Thái Y viện châm chọc hắn ta. Làm cho hắn ta tức giận suýt nữa thì tắt thở. Nếu không phải khi đó vết thương của hắn ta vẫn còn chưa lành, chắc chắn sẽ liều mạng với hai tên khốn kiếp này rồi.

Hiện tại, cái tên Khương Vọng này đi tham dự Hoàng Hà Hội, sau khi trở về thế mà cũng tiến vào Dao Quang phường, trở thành hàng xóm của hắn ta!

Trong lòng của hắn ta đã sớm khó chịu rồi, chỉ bởi vì thúc phụ nghiêm lệnh bắt buộc, mới không xảy ra mấy chuyện rắc rối gì.

Thế nhưng ngày hôm nay, mình về phủ một chuyến, lại bị ngăn trong hẻm nhồ này cả nửa ngày, mà cái tên họ Khương này lại nghênh ngang đi qua mình, đây không phải giễu cợt thì còn là cái gì nữa?

Tạ Bảo Thụ đương nhiên không thể nhịn!

Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ thì sao chứ? Không phải vẫn là Nội Phủ sao?

Tạ Bảo Thụ là Ngoại Lâu, cũng không phải thùng rỗng!

Nếu có thể đánh nhau mới tốt, vậy mới làm cho người khác biết, vì sao sau Nội Phủ, mới có Ngoại Lâu!

Lúc này ở trong hẻm nhỏ này.

Bốn tên kiệu phu đều đứng im, đại kiệu vẫn được nâng giữa không trung, một tay Tạ Bảo Thụ đẩy màn kiệu qua một bên, nhô nửa người ra, nhìn xuống Khương Vọng với vẻ hung tợn.

Mà Khương Vọng thì đứng thẳng người, án kiếm mà nhìn về phía Tạ Bảo Thụ. Sau lưng của hắn là một ông lão có vẻ hơi nghễnh ngãng đang bước tập tễnh về phía trước.

Chân trời một vầng trăng sáng treo cao, trên mặt đất còn phủ lên một tầng ánh sáng trắng như tuyết.

Thật đúng là một bức vẽ giằng co giữa hẻm nhỏ!

Khương Vọng nhếch miệng mỉm cười, nói: "Thật nghe lời!"

Rồi quay người bước đi với vẻ nghênh ngang. Đạp nát tan bầu không khí khẩn trương vừa rồi.

Tạ Bảo Thụ vẫn đứng tại nơi đó, tức giận tới mức gân xanh hằn lên trán.

Chuyện này là sao?

Ngươi là trẻ con ba tuổi à?

Hắn ta muốn mắng vài câu thô tục, thế nhưng kiến thức về phương diện này lại hơi thiếu thốn.

Cho nên chỉ tàn nhẫn nguyền rủa: "Để ta xem ngươi sẽ may mắn tới khi nào!"

"À, nói tới may mắn..."

Khương Vọng đã đi xa bỗng thản nhiên quay đầu lại, mỉm cười nhìn Tạ Bảo Thụ, chép miệng nói: "Vẫn là ngươi may mắn chứ! Nếu không với thực lực của ngươi mà lên Quan Hà Đài..."

Hắn nhìn Tạ Bảo Thụ từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt hiện lên nét tiếc nuối, lắc đầu rồi quay người đi xa.

Không tiếp tục nói lời nào, cũng không cần nói thêm điều gì.

Cái gọi là đánh người chuyên đánh mặt, chửi người chuyên vạch khuyết điểm.

Trên Đại Sư lễ dùng ba đánh một, bị Trọng Huyền Tuân đập phải người tới mức bất tỉnh, chính là sỉ nhục mà Tạ Bảo Thụ không muốn nhắc tới.

Giờ phút này hắn ta tức giận tới nửa ngày cũng nói không ra lời.

Cuối đầu hẻm nhỏ này là ngã ba, đi bên trái là đường phố Chính Dương, đi bên phải chính là Dao Quang phường.

Khương Vọng bước ngoặt về phía bên trái.

Với thân phận đại quan tam phẩm của hắn hiện tại, chỉ hắn mới có thể ra tay trước mà thôi. Nếu như hắn cũng không ra tay, cho Tạ Bảo Thụ mười lá gan, cũng không dám tập kích hắn trên đường.

Đương nhiên là hắn cũng không đánh với Tạ Bảo Thụ bên đường, đánh thắng không có lợi, đánh thua mình cũng thiệt thòi.

Cứ bắt nạt như thế còn vui sướng hơn.

Về sau còn cần ở lại Dao Quang phường khá lâu, xem ra có thể coi hoạt động này là hoạt động giải trí lâu dài.

Mà tại nơi Khương Vọng và Tạ Bảo Thụ đều không thấy được, ông lão chống quải trượng đi từ từ kia, đã rẽ phải đi ra Dao Quang phường.

Quải trượng của ông ta cũng không thấy, lưng còng cũng đã thẳng lên, một luồng sáng lạnh nhảy vọt giữa ngón tay, cuối cùng biến mất. Sau đó ông ta đội một chiếc mũ rộng vành, biến mất trong bóng đêm.

Tạ Bảo Thụ thật sự may mắn.

Đáng tiếc chính hắn ta cũng không biết.

Khương Vọng trở lại phủ, quản gia tiến tới đón: "Tước gia, ngài có thiếp mời."

Hạ nhân trong phủ đều do Trọng Huyền Thắng hỗ trợ sắp xếp, trong mấy người do Trọng Huyền Thắng đề cử chức vị quản gia thì Khương Vọng lựa chọn một vị khiêm tốn thật thà nhất. Họ Tạ tên Bình, có vợ không con, thân thế trong sạch.

"Ai đưa tới?" Khương Vọng vừa đi vào phủ, thuận miệng hỏi.

"Là phủ Thái Tử." Quản gia nói.

Hôm nay đúng là ly kỳ Thập Nhất hoàng tử vừa mới gặp qua, Thái Tử lại tìm tới.

Chẳng lẽ người này cũng muốn xem xem, một đệ nhất Nội Phủ như hắn, có thể chiến thắng Ngoại Lâu hay không sao?

Khương Vọng tiếp nhận thư mời, liếc qua thời gian, thấy được người này mời mình sáng mai vào cung, liền trả lại rồi nói: "Thu đi, ngày mai ta đi."

"Vâng" Quản gia cất kỹ thiếp mời, đợi lát nữa ông ta còn cần đi Trường Lạc cung đưa tới hồi thiếp, thông báo cho đối phương biết, Thanh Dương Tử đã đáp ứng lời mời.

Khương Vọng lại hỏi: "Trọng Huyền công tử có ở phủ hay không?"

Sau khi hắn đổi nhà mới, Trọng Huyền Thắng luôn khóc lóc van nài hắn một khu nhà. Nói rằng biệt phủ của hắn ta quá vắng vẻ, lại không muốn vào Bác Vọng hầu phủ ở lại.

Quản gia nói: "Buổi trưa rời phủ, tới giờ vẫn chưa trở về."

"Ừ, ta biết rồi."

Tất nhiên hắn cũng không cần quan tâm tới Trọng Huyền Thắng, ai chịu thiệt thòi chứ cái tên mập mạp kia tuyệt đối sẽ không thiệt thòi.

Hắn gật đầu, đi vào trong.

Sau đại lễ, Khương Vọng thật sự cảm giác được, lực ảnh hưởng của hắn tại toàn bộ Tề quốc đều đang tăng lên trên phạm vi lớn.

Rất nhiều người, rất nhiều chuyện đều cần một khoảng thời gian phản ứng. Mà phản hồi trên người Khương Vọng, lại liên tục không ngừng như từng đợt thủy triều vậy.

Thật sự là nơi đầu sóng ngọn gió.

Từ trước tới nay Thái Tử chưa từng gặp mặt chính mình, lại đưa thiếp mời muốn gặp mặt mình, là vì sao chứ?

Bình Luận (0)
Comment