Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1806 - Chương 1806: Lưu Tuyết Toái Dạ (2)

Chương 1806: Lưu Tuyết Toái Dạ (2)

"Ặc! Khương Vọng lập tức nhìn trái ngó phải nói với y: "Không biết điện hạ đang nấu cháo gì?"

Khương Vô Hoa tươi cười không đổi, chỉ nhìn sang bên cạnh.

Vừa lúc có hai tiểu thái giám đang nâng một mâm thức ăn làm bằng gỗ sắp đi lên đến. Trên mâm thức ăn có bày một cái bát thanh ngọc, một đôi đũa ngà voi, một cái muôi bạch ngọc.

Hương khí lượn lờ.

Khương Vô Hoa hỏi trước: "Đã đưa cho thái tử phi chưa?"

"Đã đưa đi trước." Tiểu thái giám trả lời.

Khương Vô Hoa quay đầu lại, cười nói với Khương Vọng: "Đây là 'cháo Lưu Tuyết Toái Dạ Điểm Tinh; là cháo trung thượng phẩm, cực kỳ bổ dưỡng. Thanh Dương Tử, ngươi nhất định phải ăn nhiều hơn hai bát đó."

Khương Vọng thường xuyên giúp An An nếm thử này nọ, đối với nhấm nháp mỹ thực vẫn có một chút tâm đắc.

Nhất là cái tên này, vừa nghe đã rất có phong cách, khiến cho hắn thèm nhỏ dãi.

Hắn đợi tiểu thái giám kia ngồi xổm xuống, đặt mâm thức ăn lên trên bàn, hắn tập trung nhìn vào, bỗng có cảm giác như bị mắc lừa.

Đây không phải là cháo trứng muối thịt nạc sao?

Cháo trắng là Lưu Tuyết, trứng muối là Toái Dạ, thịt vụn là Điểm Tinh chăng? Ha ha...

Đây chính là "nấu ăn giỏi của Thái Tử" đó sao?

Ta cũng có thể làm được đấy!

Khương Vô Hoa như thể nghe được tiếng lòng của hắn, cười nói:

"Không ngại thì nếm thử một miếng!"

Khương Vọng đương nhiên sẽ không nói ra lời trong lòng, khách sáo lên tiếng: "Xem ra cũng rất ngon!"

Nụ cười trên mặt Khương Vô Hoa lập tức cứng lại. Cháo này thoạt nhìn là cái dạng gì, trong lòng của y rất rõ ràng, Thanh Dương Tử này khách sáo một phen, sao nghe kiểu gì cũng giống như là đang mỉa mai...

Khương Vọng bên kia đã lấy muôi bạch ngọc ra, như thể sợ mình bị nghẹn chết, nhẹ nhàng múc một chút xíu, do dự đưa vào trong miệng.

Công phu bồi dưỡng phầm chất đức hạnh của Khương Vô Hoa cực tốt, chẳng qua khóe miệng hơi co rút, cười hỏi: "Thế nào hả?"

Khương Vọng cơ bản không thể ngay lập tức đáp lại.

Trong nháy mắt một chút cháo kia vào trong miệng, tựa như hóa thành một tuyến đường băng, từ trong cổ họng một đường rơi xuống tới dạ dày, một mạch mát lạnh, thấm vào ruột gan, rơi đến điểm cuối cùng lại đốt thành một tuyến đường lửa, từ dạ dày bay vút lên. Cảm giác ấm áp một đường cuốn lên tới giữa cổ họng, lại còn hướng thẳng lên trên đỉnh đầu!

Một lát sau.

Trong đầu đầy trời tuyết rơi, màn đêm tan vỡ, chấm chấm sao dày đặc như mộng.

Thì ra đây mới là nguồn gốc của cái tên "cháo Lưu Tuyết Toái Dạ Điểm Tinh" này.

Khương Vọng ăn xong, thật lâu sau mới nói: "Tuyệt không thể tả Khương Vô Hoa cố ý muốn thông qua sở thích chung là nấu ăn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cho nên mới cười nói:

"Trứng muối này là dùng trứng chim Tuyết Trúc Kê làm ra, thịt là lợn Trân Châu, gạo là Tiểu Ngọc Lan. Bản cung ở trong mấy ngàn loại nguyên liệu nấu ăn chọn ra ba loại phối phù hợp nhất này.

Cần phải dùng nồi trầm hương để nấu, đựng bằng bát thanh ngọc mới có thể không mất đi hương vị gốc, không thể nhiều một khắc, cũng không thể thiếu một khắc"

Trong giọng nói của y hơi có mùi khoe khoang, thoạt nhìn khá tự tin về trù nghệ của mình.

Khương Vọng quả thật đã bị mỹ vị của bát cháo làm cho chao đảo, nghe đến lời này, ý niệm đầu tiên trong lòng chính là, đường đường Thái Tử sao lại có thể nhàn rỗi như thế được chứ?

Một bát cháo nho nhỏ, từ nguyên liệu nấu ăn đến nồi bát, đến hỏa hầu, thậm chí đến cả củi đốt đều hao phí thời gian công sức.

Vậy thì Thái Tử tìm đâu ra thời gian để tu hành đây? Tìm đâu ra thời gian học tập chính trị đây?

Nói là "trị đại quốc như nấu món ngon", nhưng sự thật không phải tìm một tên đầu bếp là có thể trị quốc được!

Chẳng qua Thái Tử có ra sao cũng không tới lượt hắn nói, ở trước mặt tự nhiên là nói: "Điện hạ thật sự là người dụng tâm, phương pháp nấu cháo này vậy mà lại để cho ta học trộm"

"Đâu có, lợn Trân Châu, Tiểu Ngọc Lan đều là Đông Cung độc quyền sở hữu, đợi lát nữa lúc Thanh Dương Tử trở về có thể mang theo một phần." Khương Vô Hoa tươi cười hớn hở, giơ tay lên nói: "Ăn không nói, mời dùng cháo trước."

Thế là bọn họ lập tức ở Trường Lạc Cung này, bắt đầu hưởng dụng đồ ăn sáng.

Khương Vọng cũng không khách khí, ăn liên tục hai bát, đồng thời lặng lẽ ghi nhớ cách làm của Khương Vô Hoa, nghĩ đến về sau có rảnh sẽ nấu cho An An một bát ăn.

Thái Tử thấy Khương Vọng không có ý thêm một bát nữa, cũng buông bát thanh ngọc xuống, dùng một chiếc khăn tay hình vuông lau miệng.

Thám giám theo hầu lặng lẽ thu dọn mâm thức ăn, lại có người dâng trà thơm lên.

Hương thơm lượn lờ bên trong, Thái Tử cười nói: "Ta biết Khương Thanh Dương thích đi thanh lâu..."

Trà vừa mới vào miệng Khương Vọng suýt chút nữa đã phun ra tới, lại nghe Thái Tử nói tiếp: "Phẩm trà thơm. Hàm Yên Trà này của ta, ước chừng cũng không thua gì Bát Âm Trà."

Nói chuyện thở mạnh như vậy, cố ý đúng không?

Nhưng không thể không nói, một chút ranh mãnh mà Thái Tử biểu lộ ra này càng làm cho y có vẻ bình dị và gần gũi hơn.

"Trà ngon, trà ngon" Khương Vọng lúng túng hùa theo nói, thật ra hắn cơ bản không phẩm ra tới hương vị của Hàm Yên Trà này.

Thái Tử hơi thu lại ý cười, bầu không khí nháy mắt nghiêm túc hơn rất nhiều, y nhìn Khương Vọng: "Thanh Dương Tử hiểu được bao nhiêu về quan đạo?"

Chủ đề chính tới rồi.

Khương Vọng nói đúng sự thật: "Biết không nhiều lắm"

Hắn đã từng đeo con dấu của trấn Thanh Dương, xác thực có ích cho việc tu hành, nhưng phạm vi cũng không quá lớn. Nếu như hoàn toàn dựa theo lợi ích tu hành đến xem, thời gian dùng cho quản lý địa bàn, còn không bằng chuyên tâm tập trung tinh thần tu hành rõ ràng có hiệu quả nhanh hơn.

Ngoài ra hắn cũng đã từng được chứng kiến ấn của thành chủ Gia thành, hiểu được một chút quan hệ của dân tâm và thành ấn.

Nhưng về những thứ khác, hắn xác thực biết không nhiều lắm.

Hắn xuất thân từ thành nhỏ Trang quốc, đối với cao tầng Tề quốc mà nói, đã sớm không phải chuyện bí mật gì.

Cho nên Thái Tử cũng không bất ngờ, chỉ chậm rãi nói: "Người giữ chức quan, kết hợp giữa luật pháp và Nho giáo lập binh dẫn tới tham ô... nhiều trường phái lẫn lộn, thể chế quốc gia cũng vậy. Xa xưa đã mở đường, nhưng chân chính phát triển mạnh mẽ, lưu hành hậu thế, vẫn là ð sau khi Đạo lịch mới mỡ"

Đối với những chuyện xưa lịch sử đã lắng xuống trong dòng thời gian này, Khương Vọng vẫn cảm thấy rất hứng thú, lại còn thật sự lắng nghe.

Bình Luận (0)
Comment