Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1811 - Chương 1811: Trường Nhạc (2)

Chương 1811: Trường Nhạc (2)

Ai đã nói thái tử chất phác, mộc mạc! ?

Khương Vọng chỉ cảm thấy hắn vừa bò ra khỏi một cái hố, liền ngay lập tức rơi vào một cái hố khác, không có cách nào chống cự được.

Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

Hắn nâng mắt nhìn bên ngoài điện.

"A, thời gian đã không còn sớm nữa rồi!"

Khương Vọng tỏ ra kinh ngạc, sau đó làm vẻ tiếc nuối nói với thái tử: "Hôm nay nói chuyện với điện hạ quả thực rất vui. Khương Vọng cũng thu được không ít lợi ích. Tiếc là ta còn việc quan trọng cần làm, không thể lán lại lâu. Vậy ta xin bái biệt ở đây, cầu điện hạ thánh phúc."

Khương Vô Hoa cũng không giận dữ, y chỉ ngồi ở đó, ôn nhu cười nói: "Thanh Dương Tử đi đường chậm rãi."

Khương Vọng mau chóng đứng dậy, dưới chân như có gió mà nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ sợ là thái tử lại đổi ý không thả người.

Hắn cảm thấy đối với kiểu nói chuyện vòng vo như thế này, quả thực không phải là đối thủ của mấy vị trong dòng dõi hoàng gia.

Sau này nếu muốn đến Trường Nhạc cung, nhất định phải kéo theo Trọng Huyền Thắng mới được.

A phi.

Sau này hắn chắc chắn sẽ không đến Trường Nhạc cung thêm lần nào nữa!

Phần ân huệ còn nợ này, nghĩ biện pháp khác để hoàn trả vậy.

"A chờ một chút!" Tiếng của thái tử vang lên ở phía sau lưng.

Khương Vọng chỉ làm như không nghe thấy, ba bước cũng biến thành hai bước nhanh chóng đi ra khỏi thiện đình.

Đột nhiên ống tay áo của hắn căng ra, vẫn là bị người ta bắt được.

Khương Vọng ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy gương mặt tươi cười ôn nhu của Khương Vô Hoa.

"A, thái tử điện hạ." Hắn kinh ngạc nói: "Có chuyện gì mà phải gọi vi thần quay lại vậy?"

Giống như hắn thực sự không nghe thấy thanh âm vừa rồi của thái tử.

Khương Vô Hoa cũng làm như không phát hiện ra điều gì. Y chỉ buông ống tay áo của Khương Vọng ra, vươn tay lấy từ trong tay thái giám bên cạnh một hộp đựng thức ăn có hình dạng phong nhã, đưa cho Khương Vọng: "Ngươi quên đem theo cái này. Bên trong có tuyết trúc kê, trân châu triện, tiểu ngọc lan, mỗi loại có một phần. Dùng hộp thức ăn này đựng thì dù có để bao lâu cũng không bị hỏng"

Khương Vọng đón lấy hộp thức ăn, nói: "Sự tiếp đón hậu hĩnh của điện hạ, vi thần khắc ghỉ ở trong lòng"

Khương Vô Hoa chỉ cười nói: "Lần sau lại tới dùng thiện."

"Có thời gian vi thần nhất định sẽ đến."

Khương Vọng đem hộp thức ăn bỏ vào hộp trữ vật, lòng bàn chân như bôi dầu, vội vã mà đi.

Một bước bước ra khỏi cửa cung.

Lúc này trời vẫn còn sáng, ánh sáng ấm áp chiếu thẳng vào tấm biển treo trên cửa cung, làm cho hai chữ "Trường Nhạc" sáng lên rực rỡ.

Chỉ khi biết thế nào là đủ thì mới có thể vui vẻ lâu dài. Nhìn từ những biểu hiện từ trước đến nay, xem ra thái tử cũng là một người biết thỏa mãn nên tất nhiên có thể trường nhạc.

Nhưng... thực sự có đúng như thế không?

Khương Vọng nhìn thấy cỗ kiệu của mình, liền vội vàng chui vào, hắn hấp tấp nói: "Đi mau!"

Kiệu phu tất nhiên là nghe lời, ngay lập tức nâng kiệu đi.

Nhưng ngược lại quản gia Tạ Bình đứng bên cạnh lại cực kỳ kinh ngạc.

Khương Tước Gia đây là... phạm phải việc gì rồi?

Trên đời này, mỗi người đều có phiền não của riêng mình.

Kiệu phu chỉ lo cắm đầu tiến về phía trước, kiếm tiền từ chính khí lực của mình.

Quản gia Tạ Bình vô cùng lo lắng, lo sợ rằng ông ta vừa mới kiếm được công việc lại sắp bị thất nghiệp.

Mà Khương tước gia đang ngồi trong kiệu kia, đến giờ phút này mới có thể bình tĩnh xuống, một lần nữa xem xét kỹ vị diện hạ đang ở trong Tường Nhạc Cung kia.

Không phải là hắn tự khen, nhưng lấy thực lực hiện tại của hắn, một tu sĩ Ngoại Lâu phổ thông không thể nào tùy tiện nắm lấy ống tay của hắn, đã thế còn nắm lấy một cách nhẹ nhàng làm cho hắn ta thiếu chút nữa không kịp phản ứng.

Nếu như đây là trong một trận chiến thì nó đại diện cho cái gì, không cần nói cũng rõ ràng.

Nhưng thái tử hoàn toàn không có thần thông, việc này rất nhiều người đều biết, không phải là bí mật gì.

Vậy thì...

Tự bản thân tìm thấy Ngoại Lâu đạo đồ rồi?

Cho dù cùng sử dụng một thần thông, nhưng người sử dụng khác nhau thì thần thông có thể mạnh yếu khác nhau.

Vậy thái tử đã đi đến trình độ nào rồi? Giống Doãn Quan lúc trước hay sao?

Trong lòng Khương Vọng hiểu rõ, thái tử muốn mượn việc tặng đồ này để tỏ rõ thực lực của y.

Cái này không phải đại biểu rằng bây giờ Khương Vọng hắn đã có tư cách thao túng thế cục triều đình Đại Tề, mà là thái tử sau khi đã quan sát kỹ lưỡng, thì đang từng bước bày bố cho tương lai.

Hôm nay Đại Tề đế quốc cực kỳ cường thịnh, đã nuốt chửng được Dương quốc, dùng binh để chấn áp hoàn toàn Đại Hạ, có thể tùy ý sắp đặt vùng duyên hải, lại còn đoạt giải quán quân ở Hoàng Hà, quả thực có thể tính là uy danh gia tăng ở cả bốn phương tám hướng. Nhưng nếu nói về việc thống nhất thiên hạ, thì thực sự vẫn chưa thấy có khả năng.

Sáu cường quốc trong thiên hạ, nước nào cũng không yếu.

Cũng chính là nói, thiên tử nếu muốn tiến thêm một bước, thì nên xem xét đến việc thoát ra ngoài.

Nếu chiếu theo quy tắc hệ thống thể chế của quan đạo mà nói, thiên tử ngày nay nắm quyền không quá một trăm năm. Bây giờ đã là Nguyên Phượng năm 55 rồi, cũng chính là nói, nhiều nhất thì 45 năm sau sẽ là thời điểm lập vị của tân quân.

45 năm nói dài thì không dài, nói ngắn, thì cũng chỉ là một cái búng tay mà thôi!

Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ mới mười chín tuổi, tương lai không thể phỏng đoán được.

Trí tuệ của thái tử thể hiện rõ ràng ở điểm này, từ đầu đến cuối, y không hề nhắc đến hai từ chiêu lãm. Bởi vì y biết, Khương Vọng chắc chắn sẽ cự tuyệt.

"chiêu lãm: mời chảo, chiêu mộ người về dưới trướng mình.

Cho dù Khương Vọng có bỏ qua tầng quan hệ với Khương Vô Hoa, thì với một thiên kiêu của quốc gia như hắn, chỉ cần tuần tự làm từng bước một, chắc chắn tương lai sẽ cực kỳ tươi sáng.

Hắn hoàn toàn không cần phải mạo hiểm dây vào mấy việc tranh giành ngôi vị này.

Thái tử chẳng qua chỉ là thể hiện thiện ý, đưa ra phần nhân tình của y, hơn thế nữa Khương Vọng không muốn nhận cũng phải nhận rồi.

Tương lai nếu như y có tiếp nhận đất nước, thì nhân tài như Khương Vọng cũng phải nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, cố gắng hết sức để cống hiến cho tân hoàng.

Biểu đạt thiện ý là để lưu lại cho tương lai một chỗ có thể hạ chân. Bày ra thực lực là để nói với hắn y xứng được với sự trung thành của hắn.

"Đi Hoa Anh cung!" Khương Vọng từ trong kiệu nói ra.

Kiệu phu im lặng chuyển hướng.

Bình Luận (0)
Comment