Chữ viết, lịch pháp của Dương quốc đã bị xóa bỏ, vẫn luôn dùng chữ viết và lịch pháp của Tề quốc. Mảnh ngói cũ này, cũng là dấu vết để lại không nhiều của Dương quốc trên thế giới này.
Mặc dù chữ viết của Tề quốc cũng hỗn hợp một vài ký tự của Dương quốc, thế nhưng cũng đã có khác biệt mang tính căn bản, có tính chất đặc biệt và văn hóa riêng của Tề quốc.
Hoàng Dĩ Hành giẫm lên danh vọng của quân thần Cựu Dương, thắng được thanh danh và chức Trấn Phủ Sứ của quận Chiếu Hành, thế nhưng kỳ thật vẫn không được cao tầng Tề quốc tôn trọng. Khi ông ta ngã thành sắp chết, nhìn thấy chữ viết của Dương quốc, sẽ có tâm trạng như thế nào?
Khương Vọng lại mở bức tranh ra, quan sát ánh mắt sau khi chết của Hoàng Dĩ Hành, ánh mắt như có thể xuyên thấu qua tấm giấy ra ngoài vậy.
"Giết Hoàng Dĩ Hành là người Dương quốc!" Trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự phức tạp khó tả.
Tâm trạng sở dĩ phức tạp, cũng không phải bởi vì phát hiện chân tướng, mà bởi vì chân tướng và mệnh lệnh mà hắn nhận được, có vẻ như cũng không trái ngược!
So với hắn, Lâm Hữu Tà lại bình tĩnh hơn nhiều.
"Vụ án này, có lẽ có liên quan tới tới cái chết của Triệu Tuyên." Nàng nhìn Khương Vọng, nói.
Lễ bộ Triệu Tuyên, là "người Dương quốc" chuyển chức quan sang Tề quốc trước khi Dương quốc bị hủy diệt, đã bị đâm chết bên đường Tiểu Lâm Kiều tại Lâm Tri.
"À, vậy sao." Khương Vọng khôi phục bình tĩnh.
Có lẽ Lâm Hữu Tà còn ám chỉ Địa Ngục Vô Môn nữa.
Thế nhưng Khương Vọng lại không cho rằng như vậy.
Lúc này, hắn bỗng nghĩ tới một sự kiện.
Khi trước lúc hắn đi hải ngoại, vì đuổi bắt phản đồ Kim Châm môn, Vũ Nhất Dũ. Hắn mượn nhờ lực lượng của Tứ Hải Thương Minh tại đảo Hải Môn, chủ trì một trận đấu giá. Trên buổi đấu giá đó, ngoài việc Lâm Hữu Tà lấy được Thúy Phương La ra, còn có một vật phẩm đấu giá làm hắn ấn tượng nhất...
Liệt Diệu Thạch, theo truyền thuyết nó là mảnh vụn rơi xuống từ mặt trời!
Khi giải phẫu thi thể của Hoàng Dĩ Hành, đối với Kim nguyên còn lưu lại trong phổi ông ta thì lúc đó Lâm Hữu Tà có hình dung là "sắc bén", "mãnh liệt".
Hoàng Dĩ Hành, mặc dù cũng có gan dùng mạng sống để liều phú quý, thế nhưng dù sao đi chăng nữa, cũng không có liên quan gì tới "sắc bén" và "mãnh liệt" cả. Căn cứ thông tin thu thập được, công pháp mà ông ta tu luyện, cũng là tính chất ôn hòa.
Lúc đó hắn đã có cảm giác không đúng lắm, thế nhưng lại bỏ qua linh cảm bản thân.
Lúc này lại nhớ tới, "sắc bén" và "mãnh liệt", không phải là cảm giác mà viên đá Liệt Diệu Thạch kia mang tới cho hắn hay sao?
Cho nên hắn mới thuận theo ý nghĩ này mà nghĩ tới...
A Sách!
A Sách của Thiên Hạ Lâu!
Thủ lĩnh của tổ chức sát thủ kém cỏi, người đã đồng ý đưa bức thư tín của hắn tới vương cung của Dương quốc.
Ngày mà trận chiến Tề Dương kết thúc, hắn và A Sách đã từng gặp qua một lần.
Trên đảo Hải Môn, hắn cũng đã gặp A Sách trên buổi đấu giá đó!
A Sách là người thế nào?
Đầu tiên, không nghi ngờ gì hắn ta là người của Dương quốc.
Thành lập một tổ chức sát thủ thùng rỗng lại kêu to tại thành Thương Phong, chứng tỏ hắn ta cũng là kẻ có lai lịch không nhỏ tại Dương quốc.
Dương quốc đã bị tiêu diệt, mặc dù cho tới tận ngày nay, ngoài trận ám sát tại Tiểu Liên Kiều ra, toàn bộ Dương Địa có vẻ như cũng không xuất hiện bất cứ rung chuyển nào. Mặc dù Dương Địa vẫn ca múa thái bình, người Dương quốc sống càng tốt hơn khi trước. Thế nhưng muốn nói tất cả người Dương quốc, đều chấp nhận thân phận là người Tề quốc sao?
Vậy cũng chưa chắc.
Đối với thực lực của A Sách, Khương Vọng cũng không hiểu. Hắn cũng chỉ gặp A Sách vài lần mà thôi.
Thế nhưng tính cách của hắn ta từ xốc nổi tại thành Thương Phong, tới lạnh lùng tại chiến trường Xích Vĩ, lại tới ánh mắt lướt qua tại đảo Hải Môn.
Một bức chân dung về những việc mà hắn ta đã trải qua, có vẻ như đã có thể ghép lại với nhau.
"Sở dĩ sự phản kháng của Hoàng Dĩ Hành không đủ kịch liệt, có lẽ vẫn còn một khả năng nữa."
Khương Vọng nói: "Có phải là ông ta cũng không có quá nhiều ý chí phản kháng? Cũng hoặc là, luồng lực lượng mà ông ta phản kháng, cùng gốc cùng rễ với ông ta, cho nên người ngoài rất khó phát hiện ra. Kim nguyên tại phổi của Hoàng Dĩ Hành sắc bén như thế, không biết có khả năng bị lực lượng bên ngoài nhuộm dần rồi không?"
"Cũng có thể giải thích được..." Lâm Hữu Tà nhìn hắn, nói tiếp: "Có phải là ngươi đã nghĩ tới điều gì rồi không?"
"Chỉ là một liên tưởng rất đột nhiên."
Khương Vọng ngẫm nghĩ, vẫn nói cho Lâm Hữu Tà về chuyện của A Sách Thiên Hạ Lâu.
Hiển nhiên Lâm Hữu Tà cũng không nghĩ tới, ban đầu ở đảo Hải Môn dụ bắt Vũ Nhất Dũ, vậy mà còn có đoạn nhạc đệm này nữa.
"Sau khi Dương quốc bị tiêu diệt, hắn ta lựa chọn rời khỏi quê hương, tất nhiên cũng không quy phục Tề quốc." Lâm Hữu Tà nói: "Đây đúng là một đầu mối quan trọng."
"Liệt Diệu Thạch..." Nàng như nghĩ tới điều gì đó: "Ta sẽ liên hệ với Tuần Kiểm Phủ ngay, điều tra tình báo về tên A Sách này. Ngươi đi tới nhà tổng bộ đầu thành Chiếu Hành xem sao, xem có tìm được manh mối nào khác hay không."
"Không phải ngươi đã nói tổng bộ đầu thành Chiếu Hành chưa chắc có vấn đề mà?"
"Góc nhìn trong bức họa không đúng lắm." Lâm Hữu Tà giải thích: "Thế nhưng cũng có thể là do người vẽ không đủ nhạy cảm, dù sao cũng là vẽ sau khi Hoàng Dĩ Hành chết, khó tránh việc xảy ra sai lầm. Tóm lại ngươi đi xác nhận chút là được."
Lúc này Khương Vọng cũng không để ý tới quan hệ thượng hạ cấp với nàng, chỉ nói: "Được."
Hai người tách ra, riêng phần mình làm việc.
Trong quận Hành Dương có một điểm liên lạc bí mật của Thanh Bài, có pháp trận có thể liên lạc tới Lâm Tri, truyền về tin tức tình báo, thế nhưng cũng không tại thành Chiếu Hành.
Cho nên bọn họ mới phân công làm việc, tiết kiệm thời gian.
Đương nhiên là Khương Vọng đã sớm biết nơi ở của vị tổng bộ đầu tự tay vẽ lại trạng thái tử vong của Hoàng Dĩ Hành, cũng ghi chép tình báo khi đó.
Hắn một thân một mình tiến vào thành Chiếu Hành, phủ thêm áo choàng, âm thầm chui vào nơi ở của mục tiêu.