Đương nhiên Khương Vọng cũng sẽ không đề cập tới những lời này, chỉ nói ra: "Có lẽ Lâm bộ đầu tới từ Lâm gia, ngài là tới từ Lệ gia, Ô Liệt Ô lão là người của Ô gia, lại không biết hậu nhân cuar Trình gia là ai?"
"Trình gia... À, Trình gia đã biến mất, tuyệt tự rồi."
Lệ Hữu Cứu hít sâu một hơi, cảm thán nói.
Thế nhưng ông ta cũng thu hồi cảm xúc rất nhanh, nói lại: "Thực ra ba nhà khác cũng không khá hơn bao nhiêu. Lâm gia chỉ còn lại mỗi mình Lâm Hữu Tà, Ô lão lại càng là lẻ loi một mình, chắc hẳn là cô đơn cả đời này. Đứa con của ta, về sau ta cũng không muốn nó lại làm Thanh Bài. Cái gọi là thế gia Thanh Bài, cuối cùng cũng biến mất tại đời này rồi."
Khương Vọng ngẫm nghĩ, cũng không hỏi tại sao lại vậy.
Bốn thế gia Thanh Bài đã từng lừng lẫy một thời, vì sao lại lụi tàn tới mức này, đương nhiên phải có rất nhiều câu chuyện ẩn giấu trong đó.. Lệ Hữu Cứu chưa chắc muốn nói, cũng chưa chắc có thể nói.
Hắn hít sâu một hơi, nói: "Thế sự như vậy, làm cho người ta trằn trọc không yên."
Lệ Hữu Cứu cũng không định nói tiếp về lịch sử, chỉ nói: "Mặc dù ta đã lớn tuổi, thế nhưng nếu tính chuẩn thì ta và Lâm Hữu Tà cũng coi như là người cùng một thế hệ."
Ông cười tự giễu: "Ngươi xem, một người Hữu Cứu, một người Hữu Tà."
Bốn thế gia Thanh Bài, lại có chữ lót giống nhau. Bởi vậy có thể thấy được tình hữu nghị của bọn họ vững chắc như thế nào.
Thảo nào Lệ Hữu Cứu răn dạy Lâm Hữu Tà, cũng giống như đang răn dạy con cái của mình vậy, Lâm Hữu Tà cũng không chống đối.
Mà bốn thế gia Thanh Bài này có quan hệ rắc rối phức tạp, lại có lịch sử huy hoàng khi xưa, thảo nào Lâm Hữu Tà hiện tại có thể thoải mái như cá gặp nước trong Thanh Bài. Ngay cả Trịnh Thương Minh, con trai Đô úy Bắc Nha cũng nói nàng không dễ trêu.
Khương Vọng ngẫm nghĩ, nói với vẻ áy náy: "Chắc hẳn ngài rất quan tâm nàng, là ta không hiểu. Mới phát biểu xằng bậy, thực sự lỗ mãng, xin Lệ đại nhân đừng trách."
Lệ Hữu Cứu cười khổ, nói: "Chắc hẳn ngươi không biết, đứa nhỏ Lâm Hữu Tà này, còn có chứng bệnh sợ hãi."
“Chứng sợ hãi?”
"Chứng Lệ Hữu Cứu thở dài: "Khi trước lúc Lâm Huống đại nhân chết đi, có người có mưu đồ làm ác. Dưới tình huống bất ngờ không chuẩn bị, đưa thi thể của Lâm Huống đại nhân tới trước mặt Lâm Hữu Tà khi đó mới ba tuổi. Từ đó về sau, con bé mắc chứng sợ hãi, sợ hãi thi thể. Cứ khi nào nhìn thấy thi thể thì chứng bệnh sợ hãi của nàng sẽ phát tác, ba hồn rung chuyển, bảy phách sợ hãi. Chỉ có thể dùng thuốc để duy trì tinh thần tỉnh táo. Loại thuốc khi đó con bé chế tác, chính là thuốc trị bệnh."
"Điều này..." Khương Vọng nhớ tới vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt khi Lâm Hữu Tà giải phẫu thi thể mà rùng mình!
…
Đã là tháng tám, trời đêm rất mát mẻ.
Lệ Hữu Cứu vừa bay nhanh vừa nói: "Trước kia ta đã không cho con bé tham gia Thanh Bài, không nên tiếp xúc vụ án, chúng ta cũng có thể sắp xếp cho con bé một tiền đồ rộng mở. Thế nhưng hết lần này tới lần khác Ô lão nói con bé là huyết mạch cuối cùng của Lâm gia, cứ để con bé quyết định... Nhiều năm như vậy, con bé vẫn luôn dựa vào thuốc để đối mặt thi thể, lại có thể trở thành một bộ đầu Thanh Bài khá xuất sắc."
"Hoàn toàn chính xác... vô cùng xuất sắc." Khương Vọng nói.
"Thế nhưng con bé quá cố chấp. Cố chấp với bản thân, cố chấp với kẻ khác. Trên thế giới này, không phải chỉ có manh mối và sự thật, càng không phải chỉ có vụ án. Con bé lấy cha mình làm gương, thế nhưng kết quả của tấm gương kia là gì đây?"
Vấn đề của Lệ Hữu Cứu, làm Khương Vọng không biết nên nói cái gì.
Hắn bỗng nhớ tới.
Khi ở trong phòng chứa thi thể, Lâm Hữu Tà bỗng nhiên gọi hắn lại hỗ trợ.
Có phải là... chính nàng cũng đang sợ hay không?
Một đường Khương Vọng đi tới nơi này, chém giết vô số, đương nhiên không có khả năng sợ hãi thi thể. thế nhưng việc giải phẫu tỉ mỉ một bộ tử thi như thế, cũng làm cho hắn hơi khó chịu.
Mà Lâm Hữu Tà, lại có chứng bệnh sợ hãi khi đối mặt với tử thi!
Nàng có căn bệnh như vậy, lại vẫn làm Thanh Bài, tìm kiếm manh mối trên thi thể, không kém hơn bất cứ vị Ngỗ tác nào cả!
Nàng ở nơi đó, vẻ mặt không thay đổi đảo thuốc, không biết nàng đang nghĩ cái gì?
Lệ Hữu Cứu nói tiếp: "Ta nói đứa nhỏ này bất hạnh, là bởi vì đứa nhỏ này thật sự bất hạnh. Ta nói tức giận nó không tranh giành, thật sự lại là giận bởi nó quá tranh! Có một số chuyện, không phải nó có thể giải quyết."
Ông ta nhìn qua mặt trăng mùa thua, nói: "Cũng không phải chúng ta có thể giải quyết."
Như vậy ai có thể giải quyết? Chỉ có trời mới biết.
Khương Vọng ngẫm nghĩ, hỏi: "Cái chết của Lâm Huống đại nhân khi đó, là có điều bí ẩn gì hay sao?"
Lệ Hữu Cứu im lặng một lát, mới nói: "Ta không nên nói những thứ này với ngươi."
Lúc này, trong vô thức bọn họ đã bay khỏi biên giới Tề quốc.
Trong gió đêm, nhất thời chỉ có thể thở dài một hơi.
Khương Vọng lập tức hỏi: "Hiện tại Dương Huyền Sách đang trốn ở nơi đâu?"
Lệ Hữu Cứu nói: "Căn cứ tình báo mà ta mới đạt được..."
"Lệ bộ đầu! Khương bộ đầu!" Xa xa, một giọng nói ồm ồm truyền tới từ bầu trời đêm.
Khương Vọng và Lệ Hữu Cứu cùng quay đầu lại, lại thấy gương mặt uy nghiêm của Nhạc Lãnh đang bay tới gần.
"Nhạc đại nhân! Tại sao ngươi cũng theo tới?" Lệ Hữu Cứu hỏi.
"Có tin tức về dư nghiệt Dương quốc, làm sao có thể không đến chứ?" Nhạc Lãnh cắn răng nói: "Để Tần Quảng Vương chạy trốn, chính là sỉ nhục trong cuộc đời ta. Không tìm ra manh mối, bắt hết bọn chúng lại thì khó có thể rửa sạch sỉ nhục này."
Đầu tiên là Lệ Hữu Cứu, hiện tại lại là Nhạc Lãnh, đội ngũ đuổi bắt này càng thêm mạnh hơn.
Khương Vọng không khỏi nói: "Có hai vị đại nhân ra tay, tên Dương Huyền Sách kia làm sao có thể chạy trốn chứ? Ta lại trở thành vật làm nền rồi."
Nhạc Lãnh ngẫm nghĩ, nói: "Ngươi đi theo chúng ta xuất ngoại đuổi bắt hung phạm, lại có chút lãng phí thời gian. Hay là ngươi trở về trước đi, ta và Lệ bộ đầu đi là được rồi."
"Không thể." Lệ Hữu Cứu nói: "Dù sao vụ án này là do bệ hạ giao cho Khương bộ đầu, hắn đã xuất cảnh, lại không công trở về, cũng không dễ nói chuyện. Cứ đi với chúng ta đi, có chúng ta ở đây, ngươi sẽ không phải chịu thiệt thòi."
Nhạc Lãnh gật đầu, nói: "Ngươi nói cũng đúng, lại là ta suy xét không đầy đủ."